Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1661

Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu: “Để anh đưa em lên.”

“Không cần đâu.” Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Không phải là anh cũng phải đi làm à, cho nên anh đừng tiễn nữa, anh về Phó thị nhanh đi, tạm biệt anh nha.”

Cô phất tay rồi mở cửa bước xuống xe.

Phó Kình Hiên hạ cửa sổ xe bên mình xuống, đợi đến lúc Bạch Dương đi vòng qua đầu xe đến gần chỗ mình, anh liền gọi cô lại: “Bạch Dương.”

Bạch Dương dừng chân: “Sao vậy?”

“Em nhớ phải nhớ anh đó.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc nói.

Gương mặt Bạch Dương bỗng chốc đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh xem xem có ai hay không.

Thấy không có ai, cô mới khoác khoác tay với Phó Kình Hiên ra hiệu kêu anh đi nhanh lên: “Em, em sẽ cố gắng.”

Nói xong, cô quay người nhanh chân chạy vào tập đoàn.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, thẳng cho đến khi không thấy nữa, lúc này mới kéo cửa sổ xe lên, nói với trợ lý Trương: “Lái xe đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu rồi khởi động xe.

Ở một bên khác, trong thang máy.

Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Bạch Dương thở phào một hơi, sau đó lại đưa tay sờ sờ mũi.

Lúc này, mặt cô vẫn còn rất nóng, không cần phải soi gương thì cô cũng biết chắc chắn lúc này mặt mình đỏ không chịu được.

Đều là do Phó Kình Hiên, thi thoảng lại nói mấy lời ngọt ngào làm cô không chống đỡ được, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

Nhưng mà khá là kích thích.

Sáu năm trước, lúc cô yêu anh, cô không nhận được tình cảm ngang hàng từ anh, cho nên đương nhiên cô chưa từng trải nghiệm loại cảm giác kích thích này.

Ngày hôm nay, sau 6 năm, rốt cuộc cô cũng đã nhận được tình cảm của anh, chính vì thế mà cô mới biết hóa ra yêu nhau có cảm giác này, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, lại khiến người ta hưng phấn, thậm chí còn gây nghiện.

Đang suy nghĩ, cửa thang máy đỉnh một tiếng liền mở ra, một giọng nữ bén nhọn truyền đến từ bên ngoài: “Lại là cô.”

Bạch Dương hạ bàn tay ở trên mặt xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bạch Viện ở bên ngoài: “Đây là thang máy chuyên dụng của quản lý cấp cao, là tôi thì có gì sai chứ?”

“…’ Bạch Viện lập tức bị cô nói cho nghẹn lời không trả lời được, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bạch Dương không thèm quan tâm cô ta, cô nhấn nút đóng cửa.

Cô còn chưa đến tầng lầu mà mình muốn đến.

“Nè, cô làm cái gì vậy!” Bạch Dương còn chưa ấn nút đóng cửa thì Bạch Viện đột nhiên kêu lên, nhanh chóng đè nút mở cửa ở bên ngoài.

Bạch Dương cau mày: “Tôi muốn đi lên †ầng cao nhất, cô kêu tôi làm cái gì, nếu như cô đã không vào, vậy thì đương nhiên †ôi phải đóng cửa, tôi cũng không thể bởi vì cô mà làm lãng phí thời gian của mình.”

“Ai nói là tôi không vào.” Bạch Viện hung hăng trợn mắt nhìn cô, thả nút bấm ra, chân giẫm giày cao gót đi vào trong thang máy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.