Chương 1595
“Vậy là vẫn đói bụng, chúng ta mau đi vào rồi bảo nhà bếp dọn cơm thôi. Dương Dương, cháu đưa đồ trong tay cho Kình Hiên đi, cứ để thằng bé xách. Nó là đàn ông, tuy chỉ có một cánh tay có thể dùng được nhưng đâu phải cánh tay kia không xách được chứ. Vậy nên cháu cứ yên tâm giao đồ cho nó, không thể nuông chiều đàn ông được, hiểu chưa?” Bà cụ nghiêm túc dạy dỗ cô.
Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, nhìn Phó Kình Hiên bên cạnh mà dở khóc dở cười: “Bà nội lại nói đùa rồi.”
“Bà không nói đùa, sau này cháu sẽ biết thôi. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bà cụ vỗ mu bàn tay của má Phùng một cái, ý bảo má Phùng đỡ mình đi vào.
Phó Kình Hiên và Bạch Dương vẫn đứng tại chỗ, không đuổi theo.
“Vừa nãy đã nghe bà nội nói chưa, bây giờ có thể đưa đồ cho anh rồi chứ?” Phó Kình Hiên vươn tay ra.
“Cho anh nè.” Bạch Dương đưa mấy cái túi trong tay cho anh.
Phó Kình Hiên xách túi đi tới: “Đi thôi, lát nữa đi ngang qua vườn thì nhớ khoác tay anh”
“Tại sao?” Bạch Dương khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Em quên trong vườn được lát kiểu đường gì rồi à?” Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn đôi giày cao gót gần mười cm của cô rồi nói.
Bạch Dương lập tức bừng tỉnh, giật giật gót giày, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi biết rồi.”
Trong vườn được lát một thảm mát xa bằng đá cuội, giày cao gót của cô không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3542232/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.