Chương 1582
“Anh không đứng mãi.” Phó Kình Hiên lắc đầu, đặt chiếc túi nhỏ trong tay xuống, cởi áo khoác trên người ra.
“Anh không đứng mãi, vậy anh làm gì?”
Bạch Dương cầm tấm chân cô thường hay đắp khi xem phim trên sofa vứt lên người anh: “Khoác lên đi! Không lạnh à?”
Tuy sắc mặt cô hơi khó coi, nhưng sự quan †âm trong mắt cô lại là thật.
Phó Kình Hiên thấy cô lo cho mình như vậy bèn mỉm cười cầm lấy chăn khoác lên cho mình, lúc này mới trả lời cô: “Anh đi mua đồ cho em.”
“Mua đồ á?” Bạch Dương sững sờ: “Anh mua gì cho tôi?”
Cô nhìn sang chiếc túi nhỏ anh vừa đặt xuống: “Là cái này à?”
“Ừm.” Phó Kình Hiên gật đầu, cầm túi lên đưa cho cô: “Nhìn xem có thích không, anh cố ý đi mua đấy, lái xe rất xa, tìm mấy cửa hàng mới tìm được.”
Bạch Dương nhận lấy chiếc túi: “Rốt cuộc là thứ gì mà anh phải đội tuyết lớn như vậy để đi mua cho tôi?”
“Không phải em nói em thích tuyết sao?”
Phó Kình Hiên nhìn cô: “Ngắm tuyết ở bên ngoài sẽ lạnh lắm, cho nên anh mua cái này, có thể để em ngắm mọi lúc, hơn nữa còn là tuyết không tan, như vậy cho dù là mùa hè em cũng có thể ngắm tuyết.”
“Tuyết… Bạch Dương cúi đầu, sững sờ nhìn cái túi cầm trong tay.
Ở bên trong lại là tuyết sao?
Thấy Bạch Dương thất thần, Phó Kình Hiên vội vàng thúc giục: ‘Mau mở ra xem đi.”
Bờ môi đỏ của Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3539298/chuong-1539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.