Chương 1576
Bạch Dương đi cuối cùng, lúc đi ngang qua Phó Kình Hiên, anh chợt nắm cổ tay cô lại: “Em ngồi xe anh.”
“Không cần đâu.” Bạch Dương muốn rút tay ra.
Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt: “Em chỉ có thể ngồi cùng xe với anh thôi. Chẳng lẽ em muốn chen lấn với đám lão già kia trên một chiếc xe à? Em chịu được ư?”
“Ơ..” Bạch Dương lập tức nghẹn họng, hiển nhiên cô nào chịu.
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Đi thôi.”
Bạch Dương đáp một tiếng, một tay xách đồ của mình rồi đi theo anh.
Lúc đi vào trong thang máy, Phó Kình Hiên bỗng hỏi: “Khi nãy sao em đỏ mặt thế?”
“Không có gì.” Bạch Dương cúi đầu, không muốn trả lời.
Phó Kình Hiên nheo mắt: “Có thật là không có gì không?”
“Thật mà, anh đừng hỏi nữa, tôi không muốn nói đâu.” Bạch Dương giơ một tay che mặt.
Câu hỏi của anh lại khiến cô nhớ tới câu nói của Lâm Diệc Hàng.
Nhìn tai Bạch Dương đỏ lên, trong mắt Phó Kình Hiên ánh lên vẻ sắc bén sâu thẳm, nhưng thoáng cái đã lập tức biến mất: “Được thôi. Em đã không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Chiều mai có rảnh không?”
“Có.” Bạch Dương gật đầu: “Anh hỏi để làm gì?
“Bà nội bảo anh dẫn em đến nhà cũ ăn cơm.” Phó Kình Hiên đáp.
“Ăn cơm á?” Bạch Dương tỏ vẻ khó hiểu: “Là ngày đặc biệt gì à?”
“Không phải, bà nội bảo anh dẫn em về thôi.” Phó Kình Hiên lắc đầu.
Bạch Dương mỉm cười: “Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3538169/chuong-1533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.