CHƯƠNG 1512
Phó Kình Hiên lắc đầu: ‘Không hề. Tôi chỉ muốn thấy dáng vẻ của em khi gặp tôi thôi.”
“Hả?” Khóe miệng Bạch Dương mấp máy, lấy làm khó hiểu: “Chuyện này có gì mà muốn thấy?”
“Đương nhiên là có chứ.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Vì tôi muốn biết, liệu gặp tôi thì em có cảm thấy bất ngờ vui sướng không.”
Bạch Dương lườm anh: “Anh đùa gì thế?
Sao gặp anh mà tôi lại cảm thấy bất ngờ vui sướng được?”
“Không có thật à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
“Dĩ nhiên.” Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, gật đầu trả lời chắc nịch.
Thế nhưng chỉ có trong thâm tâm cô biết, cô đã nói dối.
Khoảnh khắc khi thấy anh bước vào, ngoài sửng sốt ra, quả thực trong tim cô có một niềm vui sướng dâng lên.
Mặc dù cô cũng không biết tại sao.
Đâu có chuyện Phó Kình Hiên không biết là cô đang chột dạ, nhưng cũng không vạch trần. Anh chỉ cười khẽ: “Rồi rồi rồi. Không vui sướng gì hết.”
Bạch Dương chau mày.
Sao người này lại nói chuyện với cô bằng cái giọng nuông chiều ấy?
Làm cho… Làm cho cơn tức giận vì bị anh dối gạt trong lòng cô cũng tan dần.
Bạch Dương nắm chặt dây đeo chiếc bóp cầm tay, trừng mắt lên với anh rồi nói: “Tôi mặc xác anh.”
Dứt lời, cô băng qua người anh định đi.
Phó Kình Hiên níu cánh tay cô lại, hỏi giọng dịu dàng: “Đi đâu đấy?”
“Đi tìm người tôi cần tìm” Bạch Dương liếc nhìn bàn tay anh đang nắm cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3510082/chuong-1470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.