Chương 1236
Nhưng cô cũng không định ăn hết mà ăn một miếng xong lại đặt bát xuống, rồi bưng bát của anh lên.
Phó Kình Hiên thấy vậy, chân mày nảy lên: “Em.”
Bạch Dương múc một thìa cháo đưa tới miệng anh: “Tôi ăn một miếng, đút cho anh một miếng, vậy chúng ta có thể cùng ăn, không ai làm ai chậm trễ cả. Tốt mà.”
Phó Kình Hiên ngơ ra một lúc, hiển nhiên không ngờ mình để cô ăn trước mà cô lại còn nghĩ ra cách này.
Lúc này, anh không nhịn được cười: “Đúng là rất tốt nhưng em không thấy phiền sao?”
“Nếu như tôi thấy phiền thì tôi sẽ không qua chăm sóc cho anh đâu. Được rồi, há miệng ra nào.” Bạch Dương mỉm cười ra lệnh.
Phó Kình Hiên nghe lời mở miệng.
Cứ như vậy, anh một miếng, em một miếng, tốn gần hai mươi phút mới ăn xong bữa sáng.
Có thể nói là bữa sáng mệt nhất Bạch Dương từng ăn, vì vừa sáng sớm đã phải đổi bát không ngừng rồi.
Nhưng cũng không hiểu sao trong lòng lại không thấy mệt mà ngược lại còn thấy hơi… ngọt?
Sao có thể như thế được chứ!
Ăn bát cháo trắng chẳng có mùi vị gì, sao có thể cảm thấy ngọt được.
Đúng là bất thường.
Bạch Dương lắc đầu, thầm nghĩ như vậy.
Phó Kình Hiên thấy thế liền quan tâm hỏi: “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”
“Không phải.” Bạch Dương vội vàng lắc đầu đáp.
Phó Kình Hiên vẫn không yên tâm: “Có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Nghe anh nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3358249/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.