Chương 1190
“Thì ra là thế.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Hang núi này có phải nơi mấy tên tội phạm vượt ngục ở không?”
Một vài phạm nhân vượt ngục thường thích trốn ở những nơi núi sâu rừng già.
Cho nên, trong một hang núi mà xuất hiện mấy thứ này, rất khó để người ta không liên tưởng đến tội phạm vượt ngục.
“Không phải.” Bạch Dương lắc đầu: “Ban đầu tôi cũng nghi ngờ không biết có phải là chỗ ở của tội phạm vượt ngục không, nhưng mà tôi phát hiện được cái này.”
Cô chỉ chỉ vào túi áo bên ngực trái của bộ đồ rằn ri trên người mình.
Phó Kình Hiên nhìn qua, thấy hai chữ kiểm lâm thì yên tâm: “Là kiểm lâm, thế thì tốt.”
Đúng là anh từng nghe nói có một vài kiểm lâm sẽ xây một số ngôi nhà lá hoặc nhà gỗ trên núi này nọ, để tiện đi tuần rừng vào buổi tối, trong núi cũng có một chỗ để ở.
Cho nên hang núi tự nhiên này được kiểm lâm sử dụng cũng khá có lý.
“Đúng vậy, thế nên tôi mới yên tâm để anh qua đêm ở nơi này.” Bạch Dương mỉm cười: “Với lại, chúng ta nên cảm ơn hai nhân viên kiểm lâm này đấy. Họ để lại quần áo và chăn ở đây, mà quan trọng nhất là còn để lại thuốc thang và đồ ăn. Nếu không, tuy 3⁄11 chúng ta đã có lửa, nhưng cũng rất khó mà chịu đựng được hết đêm.”
Nói đến đây, cô như nhớ ra điều gì, nhìn gương mặt đẹp trai đã tái nhợt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/3333913/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.