Chương 830
Tại sao Bạch tiểu thư và Trình tiên sinh không nói cho cô ta biết?
Cách đó không xa, Phó Kình Hiên nheo mắt lại.
Anh nhớ rằng Cố Tử Yên có một nốt trên cổ tay, vậy tại sao Cố Mạn Tình cũng có một nốt?
Chẳng lẽ nốt ruồi son là di truyền của nhà họ Cố?
“Mạn Tình, con duỗi tay ra cho mẹ xem, sao nốt ruồi son lại biến mất rồi?” Bà Cố vội vàng giục.
Cố Mạn Tình trợn mắt, cố kiềm chế cảm giác chột dạ mà đưa tay ra: “Mẹ… ban đầu con có một nốt ruồi son, nhưng…”
“Nhưng sao?” Bà Cố nhìn cô ta.
Cố Mạn Tình cắn chặt môi dưới, buồn bã khóc, nói: “Nhưng cha nuôi của con đã đốt rồi. Hồi con mười tuổi, cha nuôi đi đánh bài bị thua, về nhà liên trút cơn tức giận lên người con, sau đó dùng tàn thuốc đốt nốt ruồi son này đi. Ông ta nói rằng nốt ruồi của những người khác đều màu đen, mà của con lại màu đỏ, như vậy là khắc với vận may của ông ta…”
Nghe xong, bà Cố đau khổ ôm con vào lòng, khóc nấc lên: “Mạn Tình của mẹ thật khổ, những kẻ đó nhất định sẽ không được chết tử tết”
Hai mẹ con cùng khóc.
Phó Kình Hiên nhìn Cố Mạn Tình với ánh mắt ảm đạm.
Người phụ nữ này thật sự không đơn giản!
Rõ ràng vừa rồi còn rất bối rối, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Cô ta không chỉ tỉnh táo mà đầu óc cũng rất linh hoạt, chỉ trong vài chục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743955/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.