“Được” Viên cảnh sát liếc nhìn Lâm Diệc Hàng rồi lập tức làm ngay.
Nhưng trong vòng hai phút, anh ta lại quay lại, lắc đầu và nói không.
Lúc này viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn đối diện Lâm Diệc Hàng chẳng biết làm gì khác.
Khi họ bắt Cố Tử Yên vào đêm qua, họ đã giải quyết toàn bộ vụ án nhưng lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Lâm Diệc Hàng, chỉ sau khi Cố Tử Yên khai báo ra Lâm Diệc Hàng thì họ mới biết rằng có một người như vậy liên quan đến vụ án này.
Như vậy có thể thấy rằng nếu Cố Tử Yên không tự mình nói ra thì sẽ không ai trong số họ biết rằng có một người khác, nhưng bây giờ dù biết có đồng phạm trong vụ án này thì họ cũng không thể làm gì được kẻ đồng phạm này, bởi vì họ hoàn toàn không †ìm thấy bằng chứng phạm tội của kẻ kia, thậm chí ngay cả chủ mưu là Cố Tử Yên còn chắn có kia mà.
“Lão Trần, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vẫn phải tiếp tục hỏi hả?” Viên cảnh sát đi tới phòng thẩm vấn bên cạnh hỏi chứng cứ.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn Lâm Diệc Hàng cáu kỉnh đứng lên: “Cậu nghĩ còn thế nào nữa? Đương nhiên không thể tiếp tục, đi thôi, đi sang phòng kia trước đã”
Nói xong hai người bỏ lại Lâm Diệc Hàng ở đấy, đi ra ngoài.
Lâm Diệc Hàng nhìn bóng lưng của bọn họ, khóe miệng cong lên.
Ở bên cạnh, đội trưởng Lâm nhìn thấy bọn họ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743916/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.