Bạch Dương cười cười với vẻ dịu dàng: “Làm phiền bà phải nhớ thương rồi. Nhưng mà sao bà nội lại biết anh ở cùng với tôi chứ?”
“Video trên mạng, bà nội nhận ra người cứu em là tôi.” Phó Kình Hiên trả lời.
Bạch Dương chợt bừng tỉnh, cô nâng cằm lên: “Thì ra là như thế.”
Người khác có thể không nhận ra Phó Kình Hiên, nhưng thân là bà nội, lão phu nhân không thể không nhận ra.
“Tôi biết rồi, giúp tôi cảm ơn bà nội đã quan tâm. Qua vài ngày nữa, tôi sẽ đến nhà cũ thăm bà ấy.” Bạch Dương xoa xoa lông mày nói.
Phó Kình Hiên đáp một tiếng: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đón em”
“Không cần, tôi cũng không phải không biết nhà cũ của nhà họ Phó ở đâu, tôi có thể tự mình đi đến, anh đến đón tôi làm gì.”
Bạch Dương cúi mặt xuống rồi lạnh giọng nói.
Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng lên nhưng cũng không thêm nói gì.
Anh biết, thật ra cô chỉ là không muốn anh đi cùng mình mà thôi.
Cả hai người lại không còn gì để nói, nên ai cũng im lặng.
Một lát sau, một cảnh sát đi tới: “Cô Bạch, đã có kết quả thẩm vấn người ném axit sulfuric về phía cô rồi!”
Nghe xong lời này, Bạch Dương lập tức đứng lên.
Phó Kình Hiên cũng đứng dậy theo: “Kết quả là gì? Là bị người ta mua chuộc sao?
Hay vẫn là bản thân có thâm thù đại hận với Bạch Dương!”
Vừa vặn hai vấn đề này, cũng là điều Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743887/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.