Trong mắt cô, anh có phải là một người muốn dựa ơn đòi báo đáp không?
“Để nói sau đi.” Phó Kình Hiên rũ đôi mắt xuống và lạnh giọng nói.
Bạch Dương nhận ra thái độ của anh đối với cô đã lạnh xuống, mà cô cũng biết vì sao thái độ của anh lại lạnh xuống.
Tuy nhiên, cô cũng không thèm để ý.
Sau khi nhận lấy tiền thừa của bác sĩ, cô nhìn Phó Kình Hiên rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Kình Hiên lạnh lùng ừ một tiếng rồi đứng lên đi về phía cửa.
Bạch Dương để túi xách ở trên vai, đi theo phía sau anh.
Trên xe, cả hai người đều không mở miệng nói chuyện, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Mãi tới khi đến cục cảnh sát, sự yên tĩnh bị đè nén này giữa hai người mới được phá vỡ.
“Anh cứ ở trên xe đi, đừng đi xuống nữa.” Bạch Dương vừa cởi dây an toàn, vừa nói với người đàn ông đang thắt dây an toàn: “Bên ngoài còn có phóng viên mà vệ sĩ của anh cũng không tới, nếu anh bước xuống, nhất định sẽ bị các phóng viên vây kín, đến lúc đó anh cũng sẽ bị nhận ra.”
Phó Kình Hiên nghe cô nói những lời này, động tác trên tay dừng một chút, sau đó nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa cục cảnh sát đúng là có phóng viên, tuy nhiên cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng năm sáu người.
Dù sao đây cũng là ngoài cửa cục cảnh sát, nếu có quá nhiều phóng viên thì bọn họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743882/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.