Bạch Dương đứng ở bên cạnh, hai tay nắm chặt, hỏi với sắc mặt nghiêm nghị: “Bác sĩ, tay của anh ấy có thể gặp vấn đề gì lớn không?”
Nghe nói, trên tay có rất nhiều dây thần kinh, cô chỉ sợ các dây thần kinh ở tay anh có vấn đề, ảnh hưởng đến khả năng tự chăm sóc bản thân sau này.
Nói như vậy, nàng còn không nổi, dù sao hắn là vì cứu nàng mới bị thương.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương nhíu chặt mày với ánh mắt lo lắng, bất an, anh đành nhẹ giọng mở miệng: “Yên tâm đi, tay của tôi sẽ không sao đâu.”
Bạch Dương biết anh cố ý nói như vậy, vì thế cô cũng không thèm để ý tới anh mà chỉ là nhìn bác sĩ và chờ đợi đáp án của bác sĩ.
Sau khi vứt tăm bông dính máu đi, bác sĩ mới trả lời: “Tay của anh ta cũng không có vấn đề gì lớn, không dính phải quá nhiều axit sulfuric, chỉ là da thịt có bị ăn mòn. Sau một khoảng thời gian nữa, da non sẽ mọc lại, tuy nhiên, có thể sẽ để lại sẹo.
Nghe được lời bác sĩ nói, trái tim Bạch Dương như nhảy lên. Cuối cùng, cô cũng trở về vị trí cũ: “Vậy là tốt rồi”
Đôi lông mày của Phó Kình Hiên cũng được giãn ra vài phần: “Em xem, tôi nói đúng rồi.”
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh một cái.
Sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Bạch Dương lấy ra nhìn, là Lục Khởi gọi tới.
Cô cũng không chậm trễ mà cầm điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743878/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.