Nghe thấy lời này, Cố Mạn Tình lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, chân tay bắt đầu luống cuống: “Trên người chị không có vi khuẩn đâu. Chị đã thay quần áo rồi. Em a “Chị câm mồm đi. Ai là em của chị!”
Khuôn mặt của Cố Tử Yên nhăn nhúm vặn vẹo, lớn tiếng cắt ngang lời Cố Mạn Tình: “Cố Mạn Tình, chị nhớ cho kỹ đây. Tôi không cho phép chị gọi tôi là em gái, chị cũng không phải chị gái tôi, hiểu chưa?”
“Chị… chị…” Cố Mạn Tình bị tổn thương cúi đầu xuống, khóc thút thít nức nở.
Đúng lúc này thì bà Cố đi vào, thấy con gái lớn đang khóc và con gái nhỏ vẻ mặt đang không vui, bà không nhịn được hơi nhíu mày.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả? Mạn Tình, con nói cho mẹ nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?” Bà Cố lau nước mắt cho Cố Mạn Tình rồi đau lòng hỏi.
Cố Mạn Tình vùi đầu vào lòng bà Cố: “Mẹ ơi, có phải con không nên trở về không?”
“Sao con lại nói như vậy chứ?” Phản ứng đầu tiên của bà Cố là hoảng hốt, sau đó bà vội vàng nói: “Đây là nhà của con mà, con không nên trở về thì ai nên trở về nữa?”
“Nhưng mà… nhưng mà vì sao em gái lại ghét con như vậy? Em ấy còn không cho con gọi em ấy là em gái nữa, còn nói con không phải chị gái của em ấy.” Cố Mạn Tình khóc vô cùng đau lòng.
Bà Cố sửng sốt: “Tử Yên nói vậy thật sao?”
“Vâng.” Cố Mạn Tình gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743853/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.