Không biết qua bao lâu, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong mắt chứa đựng dáng vẻ nhìn không hiểu. Sau đó anh lấy lại điện thoại, xoay người trở về phòng sách.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Cố Tử Yên hôn mê hai ngày rốt cụôc cũng tỉnh lại.
Bà Cố vui mừng rơi nước mắt, bà vội vàng đè Cố Tử Yên đang muốn đứng dậy trở về giường bệnh: “Tử Yên, đừng nhúc nhích, mau nằm xuống!”
“Mẹ…” Cố Tử Yên suy yếu nhìn bà Cố, giọng nói khàn khàn không ổn định: “Mẹ, con bị làm sao vậy?”
Bây giờ cả người cô ta đều đau đến không chịu được, nhất là phía dưới, muốn động đậy cũng không động đậy được.
Cô ta rất sợ bản thân mình bị liệt.
Bà Cố hé môi, có chút không muốn trả lời.
Cố Tử Yên thấy vậy, trong nháy mắt hiểu được tình trạng của mình rất nghiêm trọng.
Cô ta vươn tay nắm chặt lấy cánh tay bà Cố, cảm xúc vô cùng kích động: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, có phải con bị liệt rồi đúng không? Mẹ, mẹ nói cho con biết đi mài”
Bà Cố bị cô ta nắm lấy rất đau, vội vàng rút tay ra: “Không có, không có, con không có bị liệt.”
“Vậy tại sao phía dưới của con lại không có cảm giác gì cả?” Hốc mắt Cố Tử Yên muốn nứt ra, cô ta rống lên, hai tròng mắt lồi lên phủ đầy tơ máu. Hơn nữa, biểu cảm dữ tợn của cô nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ, giống như ác quỷ vậy.
Bà Cố bị cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743820/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.