“Chắc chắn rồi!” Anh cảnh sát cười đáp lại, tính đi lên bắt Mạnh San lại.
Mạnh San không muốn bị giam giữ, vội vàng lui về sau, thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước ra một bước, Lương Triết đột nhiên đưa một chân ra.
Mạnh San cứ như vậy bị vấp ngã xuống đất, bị anh cảnh sát bắt được.
Mạnh San biết bản thân mình chạy không thoát, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ.
Cô ta vội vàng nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, tôi biết sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi được không, tôi không muốn bị giam giữ đâu, cầu xin cô, tôi thật sự biết sai rồi hu hu hu…”
Mạnh San khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem, vô cùng tội nghiệp.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây không ai thông cảm cho cô ta.
Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô ta: ‘Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm như vậy. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, người trưởng thành nên chịu trách nhiệm cho tất cả những gì bản thân mình làm. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng cô thật sự đã biết sai rồi, cô chỉ sợ bị giam giữ, cho nên mới bất đắc dĩ nhận sai với tôi, thật ra trong lòng cô vẫn không cảm thấy mình có lỗi, tôi nói đúng không?”
Bạch Dương cúi đầu, kề sát mặt vào Mạnh San.
Mạnh San chạm phải đôi mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người của cô, tiếng khóc dần ngưng lại, ánh mắt chột dạ di chuyển tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743815/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.