Phó Kình Hiên vừa định trả lời thì điện thoại bị giật mất.
Một tay Vu Y Cơ cầm điện thoại, tay kia thì chống nạnh, đứng dạng hai chân, hơn nữa thân hình tròn trịa giống như một chiếc com-pa, trông khá là hài hước.
“Thăm cái gì chứ, một chiếc giày rách bị người khác làm bẩn rồi, có gì hay mà nhìn?” Giọng điệu Vu Y Cơ đầy chán ghét hét vào trong điện thoại.
Nói tóm lại, trước đây bà ta thích Cố Tử Yên bao nhiêu thì sau khi biết Cố Tử Yên bị ức hiếp bà ta lại thấy ghét bấy nhiêu.
Một người phụ nữ bị vấy bẩn thì có tư cách gì gả cho con trai bà ta, bước vào cửa nhà họ Phó của bà ta chứt Sau khi bà Cố nghe thấy những lời của Vu Y Cơ nói, bà gần như ngã ngửa vì tức giận: “Bà… Bà dám mắng con gái tôi là giày rách?” . Đọc truyện tại [ TRu? TRUYe?.?n ]
“Chẳng lẽ không phải sao? Đã bị người khác chơi rồi không phải giày rách thì là cái gì, hơn nữa còn nằm trần truồng như nhộng trên đường, gái điếm trong kỹ viện cũng không cởi mở như cô ta!” Vu Y Cơ mắng đến nỗi nước miếng văng tung tóe.
“Bà… Bà…” Cả người bà Cố run rẩy.
Bà sinh ra trong nhà giàu sang quyền thế làm sao có thể mắng lại Vụ Y Cơ, người đến thì từ phường chợ búa.
Hai câu của Vu Y Cơ lập tức khiến bà không thể tiếp lời gây khó dễ nữa.
Vu Y Cơ nhếch miệng: “Bà cái gì chứ, còn muốn bảo con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743727/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.