Thật ra Vu Y Cơ cũng sợ, nhưng vì thể diện, bà ta không tiện nói thẳng là bỏ qua.
Bà ta nghĩ ngợi rồi cứng cổ, hừ lạnh một tiếng: “Cô bảo tôi thử thì tôi phải thử à? Cô tưởng cô là ai chứ?”
Bạch Dương biết bà ta đang tìm bậc thang cho mình xuống, trợn trừng mắt: “Vậy tùy bà thôi. Nhưng tôi muốn biết các người rốt cuộc tới đây làm gì?”
“Cô còn có mặt mũi nói à?” Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vu Y Cơ lại trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Bạch Dương như hận không thể nuốt sống cô vậy: “Đều tại cô, con đĩ, đồ sao chổi hại Kình Hiên bị tai nạn giao thông!”
Bà ta nói một hồi, lại muốn tát vào mặt Bạch Dương.
Bạch Dương nheo mắt, lại nắm lấy cái chổi lông gà vừa rồi: “Sao thế? Bà lại ngứa da, muốn ăn tiếp một trận măng xào thịt à?”
Cô lạnh lùng nhìn Vu Y Cơ.
Vu Y Cơ đối diện với ánh mắt cô thì giật mình, cảm giác trên người lại bắt đầu đau, không dám làm loạn nữa, trở nên an phận.
Phó Kình Duy vốn giơ tay ra, muốn ngăn cản Vu Y Cơ, lúc này cũng rút tay về, sùng bái nhìn Bạch Dương.
Chị Bạch Dương quá lợi hại.
Tính mẹ cậu ta nóng nảy, không nói đạo lý như vậy, không ngờ lại có thể bị chị Bạch Dương làm cho dễ bảo, khiến người ta thật sự kinh ngạc.
“Xem ra yên tĩnh rồi” Bạch Dương cầm cái chổi lông gà gõ vào lòng bàn tay một cái: “Nếu bà đã yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743514/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.