Đúng là tức chết ông ta mà.
“Không có stylist nào, là tự con… Không, là cô ta, là Bạch Dương cố ý hãm hại con!”
Cố Tử Yên nghĩ đến điều gì giơ tay chỉ vào Bạch Dương.
Mọi người lại nhìn Bạch Dương.
Phó Kình Hiên cau mày: “Tử Yên, đừng nói linh tỉnh.”
“Em không nói linh tinh, thật sự là cô ta, là cô ta bảo em mặc thế này!” Cố Tử Yên sốt ruột giậm chân.
Cố Việt Bân lại có lý do để nhắm vào Bạch Dương: “Được lắm, thì ra là cô.”
Ba người phía Lục Khởi định lên tiếng nhưng bị Bạch Dương ngăn lại.
“Gô nói là tôi?” Bạch Dương mỉm cười: “Vậy cô nói cho tôi biết tôi bắt cô mặc bộ này thế nào? Lẽ nào tôi còn chạy đến tận nhà cô để bắt cô mặc?”
“Cô không ở nhà tôi mà ở cửa hàng lễ phục!” Cố Tử Yên siết chặt tay.
Nụ cười của Bạch Dương càng rạng rỡ hơn: “Ồ? Cửa hàng lễ phục? Tôi nhớ ở cửa hàng, tôi cũng không bắt cô mặc thế này mà.
“Là cô và Trần Thi Hàm nói rằng bộ lễ phục này phối cùng lông thú và túi da cá sấu rất đẹp nên tôi mới…”
“Phụt!” Bạch Dương ôm bụng bật cười.
Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng cười theo.
Bà Lương cũng lắc đầu mỉa mai.
Chỉ có Phó Kình Hiên, Cố Việt Bân và Mạnh San là không cười.
Phó Kình Hiên day đầu mày tỏ vẻ mệt mi.
Mạnh San cúi đầu thật thấp.
Cố Việt Bân chỉ muốn tìm cái hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743493/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.