Bạch Dương mím môi: “Nhưng tôi đã nói không cần.”
“Cô có cần hay không là chuyện của cô, nhưng có chịu trách nhiệm hay không lại chuyện của tôi.” Phó Kình Hiên nói.
Bạch Dương bị anh chặn họng một chút.
Đúng vậy, cô không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng cô cũng không thể ngăn cản anh chịu trách nhiệm.
“Được rồi, anh muốn chịu trách nhiệm thì cứ làm, chịu trách nhiệm đến mức có thể trả nợ giúp tôi, không khỏi cũng ra tay quá hào phóng rồi, mấy nghìn tỷ đó.” Bạch Dương có chút đau nhói nói.
Thử hỏi có ai có thể lập tức lấy ra mấy nghìn tỷ giúp người khác trả nợ chứ.
Phó Kình Hiên khẽ cười: “Chỉ mấy nghìn tỷ mà thôi, đối với tôi mà nói cũng không nhiều.”
“Không... Không nhiều?” Bạch Dương Suýt nữa sặc nước miếng của mình.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Ừ, không nhiều.”
Giá trị thị trường của tập đoàn Phó Thị là hàng trăm nghìn tỷ đôla, mà tài sản cá nhân của anh cũng đến 240 nghìn tỷ đôla, trong đó tập đoàn Phó Thị chiếm một nửa, một nửa còn lại của sản nghiệp khác mang lại cho anh.
Cho nên, anh rất có nhiều tiền.
Bạch Dương nghe người đàn ông thản nhiên nói mấy nghìn tỷ không nhiều, thừa nhận mình có chút chua xót.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương.
Nếu hiện tại Thiên Thịnh có thể lấy ra mấy nghìn tỷ, cô cũng cười phát điên.
“Mặc dù ngài Trọng nói không nhiều, nhưng đối với tôi mà nói thì vẫn rất nhiều, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743445/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.