Trình Minh Viễn lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao ban nãy Lâm Diệc Hàng muốn ôm cô?”
“Không cần nói nữa, chắc chắn là nhìn trúng vẻ đẹp của cục cưng rồi.” Lục Khởi mặt đầy tức giận, nói.
Kế tiếp nghĩ tới gì đó, anh ta vỗ đùi nói: “Anh biết rồi, anh ta vì nhìn trúng vẻ đẹp của cục cưng cho nên mới nói muốn bảo Vệ cục cưng.”
Bạch Dương và Trình Minh Viễn nghe được câu này thì cùng trợn mắt.
“Sao có thể chứ” Trình Minh Viễn cạn lời, nói: “Nếu Lâm Diệc Hàng thật sự có cảm giác với Bạch Dương thì đã sớm có khi Bạch Dương vào phòng phẫu thuật rồi, làm gì còn phải đợi đến tận bây giờ?”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm nhận được, Lâm Diệc Hàng ôm tôi là vì kích động. Cảm giác kích động khi tìm được người quan trọng cũng giống như người bạn lâu năm không gặp, đột nhiên nhìn thấy đối phương, dưới tình huống khẩn cấp sẽ không nhịn được muốn ôm đối phương.”
“Cô nói như vậy, tôi nhớ ra rồi.” Trình Minh Viễn đột nhiên trợn trừng mắt.
Bạch Dương và Lục Khởi nhìn anh ta: “Anh nhớ ra gì?”
Trình Minh Viễn trả lời: “Hai người có còn nhớ hay không, ban nãy Lâm Diệc Hàng nói với Bạch Dương: Cô vẫn lương thiện như thế, điều này còn chứng tỏ, anh †a đã nhận ra Bạch Dương từ sớm, chỉ là ban nãy mới nhớ ra mà thôi.”
“Chẳng lẽ..” Bạch Dương đứng thẳng người, theo bản năng xoa nốt ruồi son trên Cổ tay.
Lục Khởi vội hỏi: “Cục cưng, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743428/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.