Chỉ sợ với tính cách của cô, cho dù biết đứa bé là của Phó Kình Hiên cũng sẽ không giữ lại, nếu như giữ lại, vậy ân oán giữa cô và Phó Kình Hiên cùng Tử Yên sẽ càng thêm xấu hổ, đứa con của cô cũng sẽ trở thành sự tồn tại khiến người ta chỉ trỏ.
Đứa bé đúng là nên bỏ.
“Nếu cô đã quyết định, vậy tôi cũng không khuyên cô nữa, khi nào phẫu thuật, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô” Trình Minh Viễn cười hì hì nói.
Thật ra bỏ đứa bé đối với anh ta mà nói cũng là chuyện tốt.
Anh ta thích cô, nhưng không có nghĩa là anh ta thích con của người đàn ông khác.
“Cuối tuần này, nhưng không cần anh đi cùng đâu, A Khởi sẽ đi cùng tôi” Bạch Dương cười trả lời.
Trình Minh Viễn bĩu môi: “Anh ta? Anh ta có thể làm được không?”
“Được rồi, tôi tìm anh tới, không phải để nói chuyện này” Bạch Dương xua tay, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Trình Minh Viễn nhún vai: “Vậy cô muốn nói chuyện gì?”
Bạch Dương tháo sợi dây chuyên con gái trên cổ xuống, đẩy tới trước mặt anh †a.
Trình Minh Viễn nhìn thật kỹ: “Đây không phải là trên cổ bà Cố sao?”
Lần trước, anh ta đi cùng Bạch Dương đến bệnh viện khám chân, ở bãi đỗ xe đã gặp bà Cố.
Lúc ấy, anh ta đã nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ bà Cố.
Ý cười của Bạch Dương càng sâu: “Anh nhìn kỹ lại xem, đây thật sự là của bà Cố sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743234/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.