“Ồ? Thế nên cô vẫn muốn leo núi à?” Trình Minh Viễn nhướn mày nhìn cô ta.
Cố Tử Yên gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy sao.” Trình Minh Viễn cười, không nói gì nữa.
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên: “Tử Yên, em không cần để ý lời Trình Minh Viễn, nếu như thật sự không muốn leo, có thể…”
“Không sao đâu Kình Kiên, em leo được mà.” Cố Tử Yên nâng tay chặn trên miệng anh, ngăn cản câu tiếp theo của anh.
Phó Kình Hiên thấy cô ta kiên trì, cũng chỉ đành thuận theo.
“Thật chướng mắt.” Trần Thi Hàm nhìn hai người, không nhịn được làu bàu ác ý.
Bạch Dương cười: “Sao mà chướng mắt thế?”
Trần Thi Hàm bĩu môi nói: “Chúng ta đến để leo núi, cô xem hai người họ chán ghét chết đi được, diễn phim truyền hình à, còn chặn môi nhau, tôi nhìn đến nỗi nổi hết cả da gà, lẽ nào còn không chướng mắt sao?”
Bạch Dương quay đầu nhìn lướt qua Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, cười gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
“Được rồi sếp Bạch, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa, cay mắt.” Trần Thi Hàm khoác tay cô, nói.
Bạch Dương ừm một tiếng, vào cửa lên núi.
Ở đằng sau, Phó Kình Hiên nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Thi Hàm, ánh mắt tối lại.
Chướng mắt?
Anh và Cố Tử Yên bên nhau, trong mắt họ là như vậy sao?
“Kình Hiên, đang nghĩ gì thế?” Cố Tử Yên lay lay cánh tay anh.
Phó Kình Hiên hoàn hồn, ánh mắt lóe sáng: “Không có gì, đi thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742972/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.