Bạch Dương hừ lạnh, nhíu mắt quan sát cô ta: “Cô thật sự bị phân liệt nhân cách?”
“Là sự thật, tôi cũng mới biết được.” Cố Tử Yên sợ hãi gật đầu, cứ như sợ hãi sự phân liệt nhân cách của mình lắm ấy.
Bà Cố đau lòng ôm lấy cô ta: “Tử Yên, con bị phân liệt nhân cách sao không nói cho ba mẹ biết?”
“Đúng vậy.” Cố Việt Bân nghiêm túc nhìn cô ta.
Cố Tử Yên nắm lấy tay hai người họ: “Con không muốn ba mẹ lo lắng.”
“Đứa bé này…” Bà Cố thở dài.
Bạch Dương trông thấy một nhà ba người, ánh mắt thoáng qua tia hoài niệm.
Trước kia cô cũng từng có ba mẹ hết mực yêu thương cô.
Nhưng tất cả những điều này, đều đã trôi theo mây khói sau sự kiện của sáu năm trước.
“Được rồi.” Bạch Dương xoa cánh tay, lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cô Cố bị phân liệt nhân cách là thật hay giả, nếu là thật thì coi như tôi chưa nói gì, nếu là giả thì tôi chúc cô thật sự bị phân liệt nhân cách.”
Cố Tử Yên sững người, sau đó nhìn cô một cách kinh ngạc: “Cô Bạch, cô…”
“Phụ nữ như cô, lòng dạ sao lại xấu xa đến vậy, sao lại có thể nguyền rủa Tử Yên như thế!” Bà Cố tức đến run người chỉ tay vào Bạch Dương.
Vẻ mặt Cố Việt Bân cũng âm u nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương đưa hai tay ra: “Tôi nói rồi, nếu là giả thì con gái của bà mới thật có nhân cách phân liệt, câu nói này của tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742898/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.