Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi ánh mắt u ám: “Không cần thiết, Cố Việt Bân vẫn luôn đối địch với Bạch Dương, hơn nữa lại quá cực đoan, lần này cho ông ta một bài học để bình tĩnh trở lại cũng tốt.”
“Thật sự là như thế sao?” Trợ lý Trương liếc mắt, rõ ràng là không tin.
Phó Kình Hiên trầm mặt: “Vậy cậu nghĩ là vì gì!?”
Tôi cho rằng anh giúp cô Bạch chỉnh đốn Tổng Giám đốc Cố.
Trong lòng thầm nghĩ thế nhưng trợ lý Trương không dám nói ra, vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Không có gì.”
Phó Kình Hiên khẽ hừ lạnh, tha cho anh ta.
Hai giờ chiều, Bạch Dương cuối cùng cũng nghe được tin tức viện bảo tàng bị một đám du côn đập phá, móng vừa mới xây xong đã bị đập đổ hết.
Theo như lời nói của tên đại ca đám du côn kia thì mảnh đất đó là địa bàn của bọn chúng, phải thu phí bảo vệ, công trường không chịu đưa nên bọn chúng đập phá.
Sau đó, bọn chúng đều bị tóm lại hết.
“Đáng đời mà!” Đồng Khê đắc ý nói: “Tưởng rằng dễ dàng đập nát viện bảo tàng như vậy sao.”
Mặc dù đội thi công viện bảo tàng và đội thi công nhà máy của bọn họ là cùng một đội.
Nhưng mà người thuê lại khác nhau, vậy nên đội thi công nhà máy của bọn họ không dám bắt hai người phụ nữ kia lại, trừ khi nhận được yêu cầu của bọn họ, nhưng đội thi công viện bảo tàng thì không cần phải hỏi han gì, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742810/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.