Từ bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trung niên ôn hòa lại hiền từ: “A Khởi à, phiên toà phúc thẩm đã kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi.” Lục Khởi trả lời, sau đó hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Mẹ không tìm con, mẹ tìm Dương, con bé ở bên cạnh con nhỉ?” Bà Lục hỏi lại.
Lục Khởi nhìn về phía Bạch Dương: “Ở đây.”
“Đưa điện thoại cho Dương đi.”
Lục Khởi ồ một tiếng, đưa di động cho Bạch Dương:“Này, mẹ anh.”
Bạch Dương nhận điện thoại: “Bác gái ạ.”
“Dương à, bác gái nhớ cháu muốn chết rồi này.” Nghe được giọng của Bạch Dương, bà Lục cười đến con mắt đều cong lên.
Bạch Dương cũng cười: “Bác gái, cháu cũng nhớ bác.”
“Nhớ bác cháu cũng không nói sẽ đến thăm bác.” Bà Lục ra vẻ oán trách nói.
Bạch Dương le lưỡi: “Thật xin lỗi bác gái, gần nhất quá bận rộn, không có thời gian.”
“Vậy bây giờ có thời gian không, đến nhà bác ăn cơm, bác gái làm món ngon cho cháu.” Bà Lục mời.
Bạch Dương vừa nói chuyện, Lục Khởi một bên nghe lén không nhịn được mở miệng:“Mẹ, con dẫn bảo bối đi ăn hải sản đây.”
“Hải sản bên ngoài có gì ngon, lại không mới mẻ, muốn ăn thì để mẹ làm.” Bà Lục đáp.
Bạch Dương mở miệng: “Vậy làm phiền phức bác gái rồi.”
“Không phiền không phiền, vậy các con tới sớm một chút nha.” Bà Lục nghe được Bạch Dương đồng ý tới nhà, cao hứng cười ha ha không ngừng.
Sau đó điện thoại cúp máy, Lục Khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742791/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.