Nếu không thì tại sao ánh mắt khi cô nhìn anh lại lạnh nhạt như thế được, giống với ánh mắt khi trước anh nhìn cô.
“Tại sao không cần mấy cái đó?” Phó Kình Hiên mở miệng hỏi với giọng trầm trầm.
Bạch Dương biết anh nói đến chuyện gì nên hỏi ngược lại: “Sao tôi phải cần?”
“Những thứ đó là thứ mà tôi bù đắp cho cô, mấy năm qua là tôi có lỗi với cô.” Phó Kình Hiên nhìn cô, trong mắt là sự áy náy không hề giấu giếm.
Bạch Dương cười lạnh: “Luật sư Trần chưa nói cho anh sao? Tôi không cần anh bù đắp. Nếu muốn cắt đứt sạch sẽ với anh, đương nhiên là tôi sẽ không cần bất cứ cái gì của anh cả. Còn việc xin lỗi tôi, đó là do tôi tự rước lấy thôi, tổng giám đốc Phó không cần xin lỗi. Được rồi đó tổng giám đốc Phó, anh đi được rồi.”
Phó Kình Hiên đứng im không nhúc nhích.
Bạch Dương cũng không đóng cửa được, không nhịn được tức giận đẩy anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
Nhưng cô quên một cái chân của cô không thể dùng lực, thế nên không chỉ không đẩy được Phó Kình Hiên ra ngoài mà còn khiến bản thân bị mất trọng tâm, cơ thể ngã ngược về phía sau.
Phó Kình Hiên thấy vậy, con ngươi lập tức co rút lại, vươn tay ra muốn kéo cô.
Nhưng anh chậm một giây, vừa khéo bắt trượt cánh tay của cô. Anh không chỉ không kéo được cô mà còn khiến bản thân ngã theo cô.
Ầm!
Bạch Dương ngã xuống tấm thảm trên lối vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742778/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.