“Mẹ kiếp, đánh như này thì còn chơi cái quái gì nữa. Mở đầu tốt như vậy, còn cho rằng trận đấu này thắng chắc rồi, không ngờ lại bị nước H chèn ép.”
“Đúng đó, bây giờ mới là vòng hai mà đã để kém nhiều điểm như vậy. Nếu đánh xong vòng bốn, chẳng phải là sẽ bị nước H bỏ xa ba lần ư?”
“Thôi bỏ đi, không xem nữa, càng xem càng tức. Vốn nhìn thấy lúc mở đầu, còn cho rằng có thể xứng với giá vé mình bỏ ra, kết quả lại cho chúng ta nhìn thấy thứ này.”
Thoáng chốc, rất nhiều khán giả đều mất đi sự mong đợi và lòng nhiệt tình của mình, đồng loạt ném bỏ gậy cổ vũ trong tay, đứng dậy rời đi.
Bạch Dương im lặng nhìn những khán giả rời đi, sau đó lại nhìn Phó Kình Duy đang đứng trên sân bóng, hai tay chống đầu gối, đang mệt đến nỗi thở hổn hển.
“Xem ra thật sự sắp thua rồi.”
Phó Kình Hiên hơi nheo mắt lại, không tiếp lời.
Tuýt!
Tiếng thổi còi lại vang lên, vòng thi đấu thứ hai kết thúc, các cầu thủ hai bên lần lượt trở lại khu vực nghỉ ngơi để thư giãn.
Huấn luyện viên giữ lấy Phó Kình Duy, bắt đầu mắng: “Cậu làm sao thế, mở đầu tốt như vậy, sao mà giữa trận lại đánh thành bộ dạng đó. Rốt cuộc cậu có dùng hết thực lực thật sự của mình không hả?”
Phó Kình Duy cúi đầu, không đáp lại.
Những đồng đội khác nhìn thấy vậy thì đặt khăn lông trong tay xuống, khuyên ngăn: “Huấn luyện viên, thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742705/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.