Xin lỗi?
Bạch Dương cùng Lục Khởi liếc nhau.
Phó Kình Hiên lôi Cố Tử Yên từ phía sau ra: “Tối hôm qua cô ngã, là Tử Yên không cẩn thận đổ sữa tắm trên mặt sàn.”
“Cô Bạch, thật rất xin lỗi.” Cố Tử Yên cúi mình với Bạch Dương, đầy mặt áy náy.
Bạch Dương lẳng lặng nhìn cô ta, biểu cảm lãnh đạm: “Thật là không cẩn thận sao?”
Cơ thể Cố Tử Yên đứng thẳng, bỗng dưng thấy ánh mắt như phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, trong lòng hoảng hốt, tranh thủ thời gian chớp mí mắt xuống, khẽ cắn môi trả lời: “Thật.”
Lục Khởi cười lạnh: “Cái gì thật, sữa tắm kia rõ ràng chính là cô cố ý đổ!”
“Tôi không có, cô Bạch cô tin tôi đi, tôi thật không có!” Khoé mắt Cố Tử Yên đỏ lên.
“Thôi đi, chúng tôi tin quỷ cũng sẽ không tin cô.” Lục Khởi đầy mắt ghét bỏ nhìn cô ta: “Còn nữa tôi muốn biết, tối hôm qua lúc chúng tôi tìm tới Bạch Dương, Cố Tử Yên cô vì sao không nói việc bảo bối ngã có liên quan tới cô, ngược lại bây giờ lại thừa nhận?”
Mắt Cố Tử Yên chớp lên chớp xuống, cúi đầu xuống giải thích: “Bởi vì tôi tối hôm qua cũng không nghĩ được cô Bạch ngã là do bị tôi hại, đến khi anh ôm cô Bạch về, tôi nhìn thấy chỗ cô Bạch ngã có sữa tắm mới phản ứng lại được, cho nên tranh thủ thời gian tới xin lỗi.”
“Cô tranh thủ thời gian đến xin lỗi, không phải cô sợ chậm trễ sẽ không dễ xử lý chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742562/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.