“Tôi thân với ba cô, trước đây từng hẹn chơi mạt chược, ba cô chơi rất giỏi.” Người đó nói, sau đó nhìn Bạch Dương một lượt, ánh mắt không rõ ý tứ.
Bạch Dương lờ đi ánh mắt đánh giá khiến cô không thoải mái đó, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, ba tôi chơi mạt chược khá giỏi nên mới có thể chơi với tổng giám đốc Nhạc cùng các vị đây.”
Lúc hai người nói chuyện, bọn họ vừa vặn chơi xong một vòng.
Ông ta đứng dậy, ngoắc tay với cô: “Tôi chơi một vòng eo hơi đau, cháu gái qua đây đánh hộ tôi đi.”
Bạch Dương lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tổng giám đốc Nhạc, cháu không biết chơi mạt chược.”
“Ba cô chơi giỏi như vậy, cô có thể kém tới đâu?” Người đó tiếp tục ngoắc tay: “Qua đây, nếu không biết chơi thật thì để chú dạy cháu.”
Tổng giám đốc Lương cũng nói: “Cô chơi thay tổng giám đốc Nhạc đi, nếu không muốn chơi thật thì ra ngoài, đừng làm bọn tôi mất hứng.”
“…” Bạch Dương nghe ra thái độ không hài lòng trong lời nói của ông ta.
Hiện giờ Thiên Thịnh sắp sụp đổ, các nhà đầu tư đều chê, không chịu thu mua. Chúng Tư cũng đoán được lô hàng ngoại kia của Thiên Thịnh chỉ có công ty đó lo liệu được, nên Bạch Dương nhất định phải xin ông ta, nên ông ta mới kiêu ngạo như vậy.
Hôm nay cô tới đây để cầu xin Chúng Tư, nên có bị ủy khuất thì cũng phải chịu.
Bàn tay đang nắm chặt túi của Bạch Dương bỗng nhiên thả ra, cô đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742387/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.