Có điều cũng không nghĩ nhiều, Phó Kình Hiên rũ mắt lạnh nhạt nói: “Tôi làm những thứ này, không phải để cho em nợ †ôi nhân tình, cho nên em không cần trả, tôi chỉ là đơn thuần muốn vì em làm chút gì đó mà thôi.”
“Nhưng tôi không cần, Phó Kình Hiên, tôi không cần anh nghe không hiểu sao?”
Bạch Dương có chút tức giận vỗ chăn một cái.
Bên cạnh, Lâm Diệc Hàng tựa vào bức tường lạnh lẽo, thú vị xem kịch.
Phó Kình Hiên ngồi xuống bên giường bệnh, nghiêm túc nhìn cô: “Không, những gì em cần, bây giờ em còn chưa đủ mạnh mẽ, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ tốt, cho nên em cần có người ở sau lưng eml”
“Nhưng người kia, có thể là A Khởi, có thể là Tiểu Xuyên, nhưng tuyệt đối không phải anh.” Bạch Dương tuy rằng không nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Trong lòng Phó Kình Hiên có chút khó chịu, trên mặt lại không nhìn ra cái gì: “Nhưng Lục Khởi và Lý Xuyên căn bản không có năng lực có thể mãi bảo vệ em, thế lực của bọn họ không đủ.”
“Không sao, dù sao tôi cũng chưa từng dựa vào bọn họ để khiến mình mạnh mẽ, cho nên Phó Kình Hiên, thu hồi tâm tư của anh, tôi vẫn là câu nói kia, không cần anh nhúng tay vào, tôi sẽ rất phiền!” Bạch Dương lạnh lùng cảnh cáo anh.
Phó Kình Hiên không giận dữ cười ngược: “Nói giống như tôi không nhúng tay vào, em cũng không phiền tôi vậy.”
“.” Bạch Dương khóe miệng giật giật một chút, lời này của anh thật đúng là không có biện pháp phản bác.
Thấy cô không đáp lại, Phó Kình Hiên đè nén nặng nề trong lòng, khẽ cười một tiếng: “Em xem, nếu dù sao em cũng đã phiền đến tôi, vậy tôi cũng không sợ làm chút chuyện khiến em phiền, bởi vì kết quả đều giống nhau, nghỉ ngơi cho tốt đi, trước tiên tôi đi phân phó người đi thôn trong thành phố xem một chút, có kết quả sẽ nói cho em biết.”
Dứt lời, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Dương nghe tiếng bước chân của anh, vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Tức giận da mặt dày của Phó Kình Hiên, lại bất đắc dĩ sự chấp nhất của anh.
Mà người như vậy, cô thường thường không biết nên phải làm sao với đối phương như vậy!
“Được rồi, hiện tại tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ có tôi và cô.” Lâm Diệc Hàng đột nhiên lên tiếng.
Bạch Dương theo âm thanh hướng về phía anh ta: “Anh còn ở đây?”
Anh ta vẫn im lặng, cô còn tưởng rằng anh ta đã đi rồi.
Lâm Diệc Hàng đẩy kính cười: “Xem ra cảm giác tồn tại của tôi ở chỗ cô thật đúng là thấu, cô thế mà ngay cả tôi có ở đây hay không cũng không biết.”
Bạch Dương có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi nhìn không thấy, cho nên…”
“Được rồi, đùa cô thôi, nói việc chính đi.”
Lâm Diệc Hàng hai tay đút vào trong túi áo khoác dài trắng, nghiêm túc nhìn cô: “Bạch Dương, cô có suy nghĩ gì với nốt ruồi son trên tay mình không?”
“Nốt ruồi son có thể có ý gì?” Bạch Dương không rõ nguyên nhân.
Kính mắt Lâm Diệc Hàng phản chiếu: “Bởi vì lần này người công kích cô, mục đích chân chính, chính là xóa bỏ nốt ruồi son trên cổ tay cô.”
“Cái gì?” Bạch Dương sửng sốt: “Người đó muốn xóa đi nốt ruồi son trên tay tôi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]