“Vậy tôi cũng muốn đi, tôi muốn chính †ai nghe được, người phụ nữ kia vì sao phải làm như vậy!”
Nói xong, Lục Khởi bước nhanh về phía thang máy.
Lâm Diệc Hàng nhíu mày, cũng không ngăn cản, đẩy kính nói: “Đúng rồi, cậu nói với cảnh sát một tiếng, sau khi thẩm vấn xong, giao người cho tôi, để cho tôi thử thuốc, tôi tin tưởng với bản lĩnh của cậu, cậu sẽ làm được, bằng không Cố Tử Yên cũng không có khả năng nhận hình phạt nhanh như vậy, ngay cả bước xét xử cũng tiết kiệm.”
Phó Kình Hiên nhàn nhạt nhìn lướt qua anh ta một cái: “Tôi biết, chờ Bạch Dương tỉnh lại, hiểu rõ tình huống của người phụ nữ kia, tôi lại chào hỏi với cảnh sát bên kia, có điều người cậu đừng giết chết.”
“Yên tâm đi.” Lâm Diệc Hàng nở nụ cười thâm sâu.
Phó Kình Hiên không để ý tới anh ta, nhấc chân vào phòng bệnh của Bạch Dương.
Bạch Dương tỉnh lại, đã là buổi tối.
Cô mở mắt ra, vẫn là một mảnh đen mịt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cô đã không còn có vẻ sợ hãi luống cuống như ban ngày.
Có lẽ là biết mình chỉ là mù tạm thời, cho nên hiện tại cô đều đã thản nhiên tiếp nhận sự thật mình không nhìn thấy.
Hơn nữa, cô cũng tự nhủ trong lòng, nhất định phải nhanh chóng quen với cuộc sống vô hình này, cho đến khi thị lực khôi phục.
“A Khởi!” Bạch Dương đưa tay lên không trung hô một tiếng.
Phó Kình Hiên vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh, hơn nữa trong miệng còn gọi tên người đàn ông khác.
Mặt Phó Kình Hiên nhất thời trầm xuống, trong lòng chua xót, nhưng vẫn đứng lên đưa tay ra, nắm lấy tay cô: “Là tôi!”
Bạch Dương sững sờ một lúc, sau đó nhận ra không phải Lục Khởi đang ôm cô, mà còn là Phó Kình Hiên, vội vàng rút tay ra, định kéo ra.
Phó Kình Hiên siết chặt vòng tay không buông.
Bạch Dương không thể vùng ra, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận hét lên: “Phó Kình Hiên, rốt cục anh muốn làm gì!”
“Không có gì, chỉ là không muốn để em làm loạn mà thôi.” ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên trở lại “Tôi sẽ thả em ra nếu em yên lặng một chút, đừng làm loạn nữa, sẽ choáng váng đầu óc”
Bạch Dương cười giận dữ.
Giữ tay cô, chỉ là không muốn cô làm loạn, lý do này tính là gì.
Anh không chạm vào cô, cô cũng sẽ không làm loạn, được không?
Bất quá Bạch Dương cũng biết, mình nói chuyện với tên mặt dày này cũng vô ích.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Dương kìm nén sự khó chịu trong lòng, dừng lại, Được rồi, bây giờ anh nên thực hiện lời nói của mình, buông tôi ra.”
Phó Kình Hiên mím môi, buông cô ra.
Tay của Bạch Dương được thả ra, cô lập tức thu lại, để vào trong chăn, sau đó chất vấn: “Sao anh lại ở đây, A Khởi và Đậu Đậu đâu?”
“Bây giờ là buổi tối, Lục Khởi về rồi, Đậu Đậu đang ngủ trong phòng, còn tôi ở đây tiếp em.” Phó Kình Hiên lại ngồi xuống và trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]