Cố Mạn Tình biết ý của ông ta là lúc cô †a tấn công Bạch Dương, cô ta có bị Bạch Dương phản công làm bị thương không.
Cố Mạn Tình lắc đầu, vui vẻ trả lời: “Không ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Việt Bân nhẹ nhàng thở ra, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Nói đi, rốt cuộc vì sao lại thế nào? Vì sao con lại đi tấn công Bạch Dương? Con không thấy kết cục của em gái con sao?
Thế mà con còn dám đi chọc cô ta?”
Ông ta tạm thời còn chưa muốn chống lại Bạch Dương và Tam Thịnh vì nhà họ Cố vừa mới ổn định lại, không thể đuổi kịp Bạch Dương ngay được.
Không ngờ rằng đứa nhỏ Mạn Tình này thế mà lại đầu óc hồ đồ.
Tấn công thì cũng thôi đi, kết quả lại còn thua, bị Bạch Dương bắt vào nơi này.
“Ba à, con xin lỗi, con cũng không muốn đâu. Thật sự là vì gần đây thấy mẹ vẫn cứ thương tâm vì em gái như thế nên con muốn thay mẹ và em gái làm gì đó.”
Cố Mạn Tình cúi đầu, càng nói càng nhỏ giọng.
Bà Cố sửng sốt: “Thế nên Mạn Tình à, con là vì mẹ…”
Cố Mạn Tình yếu ớt vâng một tiếng nhỏ như muỗi.
Bà Cố cảm động ôm lấy cô ta: “Mạn Tình à…”
“Được rồi được rồi, đừng khóc!” Cố Việt Bân bị tiếng khóc của bà Cố làm cho choáng váng hết cả đầu. Ông ta nhanh chóng ngăn tiếng khóc của bà lại.
Bà Cố thút thít rồi dừng khóc.
Ánh mắt của Gố Việt Bân lại rơi xuống người Cố Mạn Tình: “Ba biết con là vì mẹ con, nhưng con quá kích động rồi.”
“Con biết, xin lỗi ba.” Ánh mắt Cố Mạn Tình lóe lóe, cô ta giải thích.
Cố Việt Bân thở dài: “Thôi, làm thì cũng làm rồi, bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng thôi. Đầu tiên con nói cho ba biết vết thương của Bạch Dương thế nào, ba mới xem phải cứu con bằng cách nào được.”
“Vết thương của cô Bạch không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu bị thương.” Cố Mạn Tình trả lời.
Cô ta biết ba mẹ chắc chắn sẽ cứu cô †a.
Thế nên cô ta thừa nhận đúng là mình đã tấn công Bạch Dương rồi nhưng cũng chẳng bối rối gì.
Bởi vì cô ta biết mình là đứa con duy nhất của nhà họ Cố.
Về phần chuyện cô Bạch và anh Trình muốn vạch trần chuyện cô ta không phải Cố Mạn Tình thật sự…
Nghĩ đến vũ khí bí mật của bản thân, khóe miệng Cố Mạn Tình cong lên.
“Chỉ là đầu bị thương, xem ra không nghiêm trọng lắm, không thể cấu thành án kiện hình sự thì cho dù có xử phạt, nhiều nhất cũng chỉ là giam giữ hành chính vài ngày mà thôi.” Cố Việt Bân híp mắt phân tích nói.
Ánh mắt Cố Mạn Tình sáng rực lên, vội hỏi: “Ba, ý của ba là con sẽ không phải ngồi tù sao?”
“Đương nhiên rồi, ba con đã nói rồi, không thể cấu thành án kiện hình sự thì sẽ không phải ngồi tù.” Bà Cố cũng không muốn con gái mình ngồi tù nên vội vàng trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]