“Thân phận của sếp Phó cao như vậy, ai dám thôi miên anh chứ.” Bạch Dương thờ ơ trả lời một câu.
Thôi miên?
Đây thật sự là một cái cớ tốt!
Phó Kình Hiên nhìn ra được Bạch Dương rất khinh thường lời giải thích của anh, trong lòng cười khổ một tiếng.
Quả nhiên, cô không tin.
“Được rồi, không nói những điều này nữa, ăn cơm trước đi, không phải đang đói sao?” Phó Kình Hiên đặt chiếc bát đã được gắp đầy đồ ăn lên tay cô: “Mỗi món anh đều gắp một ít, ăn đi”
Ngược lại, anh muốn đích thân đút cho cô an.
Nhưng anh biết, chắc chắn cô thà không ăn cũng muốn từ chối việc anh đút cho cô.
Nên ý nghĩ muốn tự tay đút cho cô ăn, đã bị anh cưỡng ép đè xuống.
Nói không chừng đợi đến sau này, mối quan hệ của bọn họ khôi phục lại một chút, ý nghĩ này có thể thực hiện được.
Bạch Dương không hề biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, đang yên tĩnh ăn cơm.
Phó Kình Hiên hơi cúi người xuống, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay hơi nắm lại, đỡ trán, khóe miệng chứa ý cười, nhìn cô ăn.
Nhìn cô ăn từng miếng từng miếng đồ ăn mà đích thân anh gắp cho cô, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Phía đối diện, dì Trương vẫn yên tĩnh nhìn, trên mặt, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ, yên tâm.
Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trên mặt Phó Kình Hiên, vành mắt có một luồng nhiệt dâng lên.
Bởi vì, cậu chủ cười như thế này khiến bà dường như nhìn thấy cậu chủ ấm áp của sáu năm trước.
Bây giờ, có phải bà có thể cho rằng, cậu chủ đã từng chút trở lại dáng vẻ của trước kia?
Dì Trương không nhịn được giơ tay lên, dùng cổ tay áo lau nước mắt.
“Anh không ăn?” Bạch Dương ăn được một nửa, nhớ đến mình không nghe thấy động Tĩnh Phó Kình Hiên ăn cơm, dừng đũa hỏi.
Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên, hạ cánh tay xuống: “Bây giờ sẽ ăn.”
Phó Kình Hiên cầm bát lên, lúc này mới bắt đầu ăn.
Lúc cô nghiêm túc ăn cơm, lại có thể chú ý đến anh không ăn cơm.
Xem ra cô vẫn quan tâm đến anh.
Phó Kình Hiên nghĩ, trong lòng biến thành một vũng nước.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dương reo lên.
Bạch Dương đặt đũa xuống, đưa tay ra móc điện thoại của mình.
Phó Kình Hiên liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, con ngươi ngưng tụ lại: “Là Trình Minh Viễn.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của anh, biểu cảm của Bạch Dương lập tức trở nên nghiêm †úc, theo ký ức của mình, ấn nút nhận điện thoại: “Trình Minh Viễn, có kết quả rồi sao?”
…..
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Trình Minh Viễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]