Ở phía đối diện, Cố Mạn Tình đối diện với ánh mắt hoài nghi của Cố Việt Bân và bà Cố, biết rằng nếu cô ta không đưa ra một lời giải thích thì chuyện này sẽ không yên, họ sẽ không tin lời cô ta nói nữa. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta khóc và đáp: “Con…con không biết tại sao con lại giống ông ấy đến vậy, nhưng con thực sự không phải là con gái của ông ấy, ba, mẹ, hai người tin con đi.”
“Ô hay, cô rõ ràng là do bà đây sinh ra, †ôi đã nuôi nấng cô hơn 20 năm, bây giờ cô nhận người giàu có là cha mẹ, nhưng không nhận hai người cha mẹ ruột chúng †ôi đúng không? Lý Thất, cô có còn lương †âm không?” Vợ của Lý Đại Ngưu nhổ một ngụm nước bọt, vươn ngón tay ra dí vào đầu Cố Mạn Tình.
Cố Mạn Tình lại nấp sau lưng vợ chồng Cố Việt Bân, tránh những ngón tay vừa đen nhẻm, vừa thô ráp và vừa bẩn thỉu của vợ Lý Đại Ngưu.
Lý Đại Ngưu tức giận nói: “Giỏi lắm, Lý Thất, mày còn da mặt dày đúng không?
Còn dám trốn, ra đây cho bà, xem bà đây xử lí cái loại ăn cháo đá bát mày như thế nào?”
Lý Đại Ngưu cũng phụ hoạ: “Nghe mẹ mày nói gì không? Sao còn không mau đi rat”
“Tôi không ra, tại sao tôi phải ra, ra để ông giết tôi à? Mấy người đã đánh tôi hai mươi mấy năm nay. Mấy người tưởng là tôi còn giống như xưa à, để cho mấy người thượng cảng chân, hạ cẳng tay với tôi?” Từ sau lưng Cố Việt Bân, Cố Mạn Tình thò đầu ra, hét lên giận dữ với vợ chồng Lý Đại Ngưu.
“Mày mày mày …’ Ngón tay vợ Lý Đại Ngưu run rẩy chỉ vào cô ta: “Con đĩ non này, mày giỏi lắm, dám nói chuyện như thế với bọn †ao à, phản rồi phải không?!
Ở bên cạnh, Bạch Dương cau mày khi nghe những lời thô tục như vậy từ vợ của Lý Đại Ngưu.
Mặc dù không thích Lý Thất nhưng khi nghe mẹ ruột của Lý Thất nói cô ta như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai thay Lý Thất.
Xét cho cùng, với tư cách là một người mẹ ruột, nói con gái ruột của mình như thế thì thật sự khiến người ta cảm khái.
“Được rồi!” Cố Việt Bân đột nhiên hét lên, ngưng cuộc cãi vã giữa Cố Mạn Tình và vợ Lý Đại Ngưu lại.
Mặc dù vợ chồng Lý Đại Ngưu là cái loại thô lỗ, ngang ngược lại bất lịch sự nhưng trong lòng họ lại là sự tự ti, đặc biệt là khi đối mặt những người vừa có tiền vừa có quyền này.
Vì vậy, khi Cố Việt Bân gầm lên, vợ chồng Lý Đại Ngưu liền yên lặng và không dám gây chuyện nữa.
“Có vẻ như Cố Việt Bân muốn ra chiêu khủng.” Trình Minh Viễn vuốt cằm thì thầm.
Bạch Dương không nhìn thấy, nhưng cô nghe được sự tức giận trong giọng nói của Cố Việt Bân, hiển nhiên cũng hiểu điều này.
Phó Kình Hiên vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát, xem diễn biến.
Ở đối diện, Cố Việt Bân nhìn mặt của Lý Đại Ngưu một chút, sau đó quay người lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Cố Mạn Tình: “Con vừa nói, con bị bọn họ đánh hai mươi mấy năm đúng không?”
Cố Mạn Tình gật đầu: “Vâng.”
“Họ là những người trước đây con có kể, cặp vợ chồng nhà họ Lý, lúc trước thường xuyên gọi điện cho con và hỏi tiền con phải không?” Cố Việt Bân hỏi lại.
Nghe giọng nói ngày càng lạnh lùng của ông ấy, trong lòng Cố Mạn Tình bắt đầu bất an, nhưng cô ta vẫn gật đầu đáp: “Vâng…a”
“Nếu đã như vậy, thì con nói cho ba biết, lúc trước ở trại tạm giam, ba đã cho con xem ảnh của ông ta, tại sao con lại nói rằng con không quen ông ta!” Cố Việt Bân chỉ vào Lý Đại Ngưu và tức giận gầm lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]