“Thế nhưng hai người có nghĩ đến chuyện Lý Thất sẽ nói với mấy người Cố Việt Bân, cô ta là nội ứng do hai người sắp xếp hay không chứ? Lý Thất vì thân phận Cố Mạn Tình này mà đã quyết định gia nhập vào nhà họ Cố, cô ta muốn phơi bày hai người ra cũng không phải không có khả năng.” Lúc này, bỗng nhiên Trần Tinh Nặc nói một câu.
Bạch Dương cười cười: “Vậy thì cô có điều không biết rồi, Lý Thất chắc chắn sẽ không nói.”
“Vì sao?” Trần Tinh Nặc nghi ngờ nháy nháy mắt.
Trình Minh Viễn giải thích: “Bởi vì một khi cô ta nói ra chuyện mình là nội ứng thì cho dù vợ chồng Cố Việt Bân có cho rằng cô ta chính là Cố Mạn Tình đi nữa thì tình cảm của vợ chồng Cố Việt Bân đối với cô †a cũng sẽ nhạt đi. Đối với Lý Thất mà nói, đây là một chuyện mất nhiều hơn được.”
“Hóa ra là như vậy, quả nhiên là tôi không thể nào thông minh được bằng hai người.” Trần Tinh Nặc thở dài.
Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương: “Vậy cô định nói cho mấy người Cố Việt Bân như thế nào?”
“Rất đơn giản, không phải trong tay anh có giám định huyết thống của Lý Thất và vợ chồng Cố Việt Bân sao? Đưa một bản sang đó là được rồi.” Bạch Dương thản nhiên nói.
Trình Minh Viễn nhíu mày: “Đúng vậy, đó là cách hay, được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp.”
Đang nói thì chuông cửa vang lên.
Trần Tinh Nặc đứng lên từ trên ghế sô pha: “Tổng giám đốc Bạch, tôi đi mở cửa.”
“Được.” Bạch Dương gật đầu.
Trần Tinh Nặc đi về phía cửa trước, mở cửa ra, người đứng ở phía ngoài là một người phụ nữ trung niên có nụ cười ôn hòa, dễ gần.
“Bà là?” Trân Tinh Nặc nheo mắt, nhìn người đó từ trên xuống dưới.
Phụ nữ trung niên mỉm cười trả lời: “Tôi là bảo mẫu của cô Bạch.”
“Hóa ra là bảo mẫu, xin chờ một lát.”
Trần Tinh Nặc buông lỏng cảnh giác trong lòng, quay đầu nói vọng vào trong phòng: “Tổng giám đốc Bạch, bảo mẫu do tổng giám đốc Lục sắp xếp đến.”
“Nhanh như vậy sao?” Bạch Dương hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: “Tôi biết rồi, mời bà ấy vào đi.”
Trần Tinh Nặc lên tiếng, mời bảo mẫu vào phòng.
Bảo mẫu vừa vào nhà, Trình Minh Viễn đã kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Bà…”
Bảo mẫu vội vàng dựng thẳng một ngón tay lên với anh ta, lắc đầu.
Trình Minh Viễn lập tức hiểu ý mà gật đầu, không nói ra.
Hai người trao đổi đã lọt vào mắt Trần Tinh Nặc.
Trần Tinh Nặc chỉ chỉ bảo mẫu, rồi chỉ chỉ Trình Minh Viễn, trong mắt viết rõ ràng, quan hệ của hai người là thế nào?
Trình Minh Viễn ha ha hai tiếng, không nói gì, trong lòng thực sự rối bời.
Không phải vừa nãy Trần Tinh Nặc nói bảo mẫu do Lục Khởi tìm hay sao?
Sao người đến lại là dì Trương?
Lục Khởi có thể mời được dì Trương sao?
Ha ha, ngẫm lại cũng không thể nào đúng không? Dì Trương là người hầu của nhà họ Phó, trước đây từng hầu hạ mẹ ruột của Kình Hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]