Lục Khởi nhếch miệng: “Cục cưng, anh thật không rõ đến cùng em đang nghĩ gì, Trần Tú Chi gánh tội thay hung thủ làm tổn thương em, em thế mà còn xin quỹ từ thiện cho cô ta, đổi lại là anh, anh mặc kệ.”
Bạch Dương vuốt vuốt huyệt thái dương cười khẽ: “Quả thật Trần Tú Chi gánh tội thay là không đúng, nhưng đứa bé vô tội, Lý Thất rõ ràng sẽ không trả thù lao thật sự, đứa bé kia nếu không phẫu thuật thì thật sự sẽ chết, em không thể trơ mắt nhìn một tính mạng biến mất như vậy được, có thể giúp một chút, hơn nữa bản thân Trần Tú Chi cũng nói, đợi sau khi đứa bé phẫu thuật xong, cô ta sẽ đến cô nhi viện làm công ích, xem như là chuộc tội bản thân gánh tội thay người đi.”
Lục Khởi thở dài: “Em đó, chính là quá lương thiện, nhưng mà có đôi lúc, lương thiện không nhất định sẽ tốt.”
“Em biết rồi, yên tâm đi, em có chừng mực.” Bạch Dương vỗ vỗ vai anh ta, ý bảo anh ta đừng lo lắng.
“Thôi thôi, em cũng nói vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa, đành phải sau này nhìn em nhiều hơn một chút, dụng tâm bảo vệ em hơn một chút thôi.”
Sau đó, Lục Khởi sờ sờ bụng, nói sang chuyện khác: “Anh đây nói cũng hơi đói rồi, Cục cưng, anh ở lại cơm tối nhé.”
“Được thôi.” Bạch Dương đồng ý.
Dì Trương nhìn đồng hồ: “Cũng đến giờ nên chuẩn bị bữa tối rồi, cô Bạch, tôi vào phòng bếp trước.”
“Ừ” Bạch Dương gật đầu.
Tay nghề của dì Trương rất tốt, từ đồ ăn nhẹ xế chiều có thể nhìn ra.
Lục Khởi ăn đến tròn bụng rời đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Mà ngay cả Bạch Dương, cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, no nằm trên sofa một lúc lâu mới đi tắm rửa trong sự giúp đỡ của dì Trương rồi về phòng nghỉ ngơi.
Dì Trương tắt đèn cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa rphòng, dì Trương lấy điện thoại ra, gọi cho Phó Kình Hiên: “Cậu ca.
Nếu như chưa nghỉ ngơi, dì Trương hẳn là không dám gọi cho anh.
Nếu không, nhất định sẽ lộ.
Dì Trương trả lời: “Vâng, cô Bạch vừa mới ngủ.
Ngay sau đó, bà không chút giấu giếm nói hết quá trình hầu hạ Bạch Dương ngày hôm nay.
Phó Kình Hiên nghe thấy Lục Khởi thế mà còn ở lại Vịnh Tiên Thủy ăn cơm tối, khuôn mặt tuấn tú đen không chịu được: “Tôi biết rồi, cô ấy không hoài nghi thân phận của dì là được rồi, dì chăm sóc cô ấy cho tốt, có gì thì nói cho tôi.”
“Yên tâm đi cậu cả.” Dì Trương đáp lời.
Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng trợ lý Trương bên cạnh, gật đầu, sau đó nói với bên kia điện thoại: “Không có việc gì tôi cúp trước.”
Nói xong, anh cúp điện thoại đi sang: “Chuyện gì?”
Trợ lý Trương chỉ chỉ cảnh sát trại tạm giam sau lưng: “Lý Thất đã đồng ý rồi, nhưng mà cô ta không cần chúng ta làm gì cả, cô ta nói là cô ta tự có cách để vợ chồng Cố Việt Bân tin tưởng, cô ta chính là Cố Mạn Tình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]