“Ai cho cậu ăn?” Giọng nói của Phó Kình Hiên càng lạnh lùng hơn.
Trợ lý Trương chớp mắt: “Đương nhiên là cô Bạch, những món này nhìn là biết phần của hai người, còn có hai đôi đũa đây này, chứng tỏ cô Bạch cũng chuẩn bị phần của tôi rồi.”
“He!” Phó Kình Hiên cười lạnh lùng: “Cho dù là vậy đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn cậu ăn cùng.”
“Tại sao?” Trợ lý Trương trừng to mắt.
Phó Kình Hiên dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt lộ vẻ bá đạo: “Bởi vì những thứ này đều là của tôi, cậu muốn ăn thì tự đi mà đặt, tóm lại cả bàn ăn này không có phần của cậu”
“” Trợ lý Trương giật khóe miệng, không biết nói gì hơn.
Đừng nghĩ là anh ta không biết, sếp chó này rõ ràng là muốn ăn một mình và không muốn người khác ăn bữa trưa do cô Bạch đặt mà thôi.
“Nhưng tổng giám đốc Phó, nhiều như vậy anh ăn không hết đâu, bỏ đi thì lãng phí biết bao, cũng có lỗi với tâm ý của cô Bạch” Trợ lý Trương cười hì hì nói.
Anh ta đã nói vậy rồi, chắc tổng giám đốc Phó cũng phải để anh ta ăn chứ.
Lúc này anh ta đói thật rồi.
“Ai nói tôi ăn không hết thì bỏ đi, tôi có thể giữ lại đến tối ăn tiếp” Phó Kình Hiên nhìn anh ta và lạnh lùng nói.
Trợ lý Trương há miệng: “Vậy thì là thức ăn thừa rồi”
“Không sao!” Phó Kình Hiên hất cằm kiêu ngạo.
Lúc này, Trợ lý Trương hoàn toàn không nói gì nữa, trong lòng chỉ còn lại sự khâm phục.
Trước giờ anh chưa từng ăn thức ăn thừa, giờ lại sẵn sàng ăn thức ăn thừa để không lãng phí thức ăn mà người mình yêu đã đặt.
Về điểm này, anh ta không thể không khâm phục.
Để theo đuổi vợ, tổng giám đốc Phó đúng là đã buông bỏ thể diện và tôn nghiêm.
Nhất là người có thân phận như tổng giám đốc Phó đây, buông bỏ những điều này mới khiến người khác kính phục.
Nhưng rất đáng tiếc, cho dù có buông bỏ cũng không theo đuổi được vợ.
Trợ lý Trương liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn lần cuối, bĩu môi rồi đi ra ngoài.
Bảo anh ra tự đặt ăn, được, anh ta đặt món đắt nhất rồi nói sếp chó thanh toán.
Đến đêm, sau khi kết thúc tất cả mọi công việc, Lương Triết đến khách sạn tìm Bạch Dương.
Đúng lúc Bạch Dương đang trò chuyện vui vẻ với cậu ta thì Trân Thi Hàm từ bên ngoài đi vào, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bạch Dương và Lương Triết dừng lại cuộc nói chuyện, hai người cùng nhìn cô.
Mặc dù Bạch Dương không nhìn thấy nhưng không ảnh hưởng gì, cô mở miệng hỏi: “Thi Hàm! Có gặp chuyện gì tốt đẹp rồi à, sao lại cười như thế?”
“Không phải là tôi, là phụt… ha ha ha…”
Trần Thi Hàm vẫn chưa nói xong lại cười lần nữa.
Lương Triết nhíu mày, giọng nói có chút bực mình: “Chị đừng cười nữa được không?”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi cũng không muốn đâu, thực sự là quá buồn cười, chuyện này mất mặt quá đi” Trần Thi Hàm lau chùi khóe mắt, cười ra nước mắt, nói: “Vừa rồi đi từ bên ngoài khách sạn vào, đúng lúc tôi nhìn thấy trợ lý Trương đang kéo một bác Sĩ vào trong.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]