“Không có phản ứng gì.” Trình Minh Viễn lướt nhìn Cố Mạnh Tình một lượt rồi trả lời.
Bạch Dương mím môi: “Xem ra kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt.”
Cô đang nói thì một nhân viên cảnh sát chỉ vào vị trí bị thẩm tra ở đối diện, nói với Cố Mạnh Tình: “Cô ngồi ở đó đi.”
Cố Mạn Tình ngẩng đầu nhìn, vừa hay là bên cạnh Trần Tú Chỉ.
Cô ta không nói gì, đi đến ngồi xuống.
Còn Bạch Dương và Trình Minh Viễn đứng bên cạnh mấy anh cảnh sát.
Đội trưởng cảnh sát lên tiếng nói: “Cố Mạn Tình, cô có quen người bên cạnh không?”
Ánh mắt Cố Mạn Tình hơi lóe lên, sau đó quay đầu nhìn Trần Tú Chi, giả bộ nghi ngờ lắc đầu: “Không quen, tôi chưa gặp bao giờ.”
Trần Tú Chi mở to đôi mắt không thể tin nổi: “Cô nói dối!”
Mấy ngày nay cô ta bị nhốt trong bệnh viện, đã biết rõ mình bị thôi miên, sau đó nói ra tất cả.
Ban đầu, cô ta sợ sau khi bị nói ra tất cả, thì không thể cứu được con trai của mình, nhưng bác sĩ Lâm nói với cô ta, đã nhiều ngày rồi mà người để cô ta chịu tội thay không chuyển tiền đến bệnh viện nơi con trai của cô ta nằm, việc này khiến cô †a vừa tức vừa hận.
Cũng may cuối cùng bác sĩ Lâm nói, anh ta có thể giúp cô ta xin quỹ từ thiện, chữa bệnh cho con trai cô ta, chỉ cần cô ta chỉ ra người bảo cô ta gánh tội thay.
Vì con trai, cô ta đồng ý với bác sĩ Lâm, nhưng bây giờ người bảo cô ta chịu tội thay lại nói không quen cô ta!
“Tôi không nói dối, tôi thực sự không quen cô.” Cố Mạn Tình chớp mắt, trên mặt viết đầy chữ vô tội.
Sau đó cô ta lướt qua Bạch Dương và Trình Minh Viễn, nhìn sang mấy nhân viên cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi thực sự không quen cô ta.”
“Nói dối, cô nói dối!” Trần Tú Chi không ngờ Cố Mạn Chỉ vô liêm sỉ như vậy, kích động chỉ vào cô ta, tức giận nói: “Rõ ràng là cô tìm tôi, nói đợi sau khi cô tấn công cô Bạch thì bảo tôi gánh tội thay, kết quả bây giờ cô lại nói không quen biết tôi, anh cảnh sát, tất cả những gì tôi nói đều là thật, thực sự là cô ta tấn công cô Bạch, tô không nói dối!”
“Cô nói tôi tấn công cô Bạch?” Cố Mạn Tình phì cười: “Vậy cô nói xem, tại sao tôi phải tấn công cô Bạch, cô có bằng chứng chứng minh tôi tấn công cô Bạch không?”
“Tôi…” Trần Tú Chi sững lại, yếu ớt nói “Tôi đúng là không có chứng cứ, nhưng tôi biết cô Bạch bị cô tấn công, cô tấn công cô ấy là vì cô cảm thấy cô ấy sẽ uy hiếp đến thân phận của cô, lúc đó chính miệng cô nói với tôi.”
Lúc nghe thấy câu “cô ấy sẽ uy hiếp đến thân phận của cô”, sắc mặt Cố Mạn Tình liền thay đổi, nhìn sang Bạch Dương theo bản năng.
Điều không ngờ là Bạch Dương vẫn luôn nhìn cô ta, lúc này, cô ta vừa hay đối thẳng với ánh mắt của Bạch Dương.
Cố Mạn Tình không biết Bạch Dương không nhìn thấy gì, cô ta nhìn ánh mắt lạnh như băng của Bạch Dương, đồng tử co lại, sau đó mau chóng quay đi, cố nói to tiếng tiếp tục tranh luận với Trần Tú Chi, dường như làm vậy mới có thể che được sự bất thường của cô ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]