Vừa dứt lời, Phó Kình Hiên đã đi tới trước mặt hai người, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dương trên xe lăn, thanh âm ôn hòa nói: “Thật trùng hợp, sao em cũng ở đây?”
Phía sau, trợ lý Trương âm thầm trợn trắng mắt.
Trùng hợp?
Rõ ràng là tổng giám đốc Phó anh đi theo cô Bạch tới đây mài!
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, anh ta lại không thể vạch trần.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô Bạch, hiển nhiên cũng không tin lời tổng giám đốc Phó nói.
Bạch Dương nhíu mày: “Thật sự là trùng hợp? Tôi không nghe nói anh sẽ đến Nam Giang.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe: “Lâm thời quyết định tới, chỉ nhánh bên này xảy ra chút chuyện, tôi lại đây xử lý.”
Trợ lý Trương lại trợn trắng mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy rằng một ông chủ lại nguyền rủa công ty của mình xảy ra chuyện.
“Vậy à?” Bạch Dương không nhìn thấy anh, cũng không biết Phó Kình Hiên nói thật hay giả, cô khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Bốn người cứ như vậy yên lặng đứng ở cửa thang máy, bầu không khí có chút xấu hổ.
Một lát sau, Phó Kình Hiên chủ động phá vỡ phần yên tĩnh quỷ dị này, anh khẽ nhếch môi mỏng nói: “Nghe Lâm Thiên Thần nói, bộ dáng hung thủ tấn công em đã vẽ ra, là Lý Chiêu Đệ.”
Bạch Dương ừ một tiếng.
“Chuyện này, em nói cho Trình Minh Viễn chưa?” Phó Kình Hiên nhìn cô hỏi.
Là hai người bọn họ cùng nhau tìm Lý Chiêu Đệ, muốn xử lý người phụ nữ kia.
Trình Minh Viên cũng nên có phần.
Bạch Dương lắc đầu: “Vẫn chưa, chờ tôi trở về rồi nói sau.”
“Khi nào trở về? Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật, giống như lơ đãng hỏi.
Bạch Dương thản nhiên nói: “Tạm thời không biết, muốn trở về thì lúc nào cũng có thể trở về”
Sao mà Phó Kình Hiên lại nghe không ra là cô đang cố ý trả lời anh cho có lệ, không muốn nói cho anh biết thời gian chân chính trở về, trong lòng xuất hiện một tia ảm đạm, không hỏi nữa.
Không khí một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Cho dù thang máy đến, bốn người vào thang máy, cũng không có ai nói chuyện, bầu không khí cực kỳ áp lực.
Thẳng đến khi thang máy lên tầng, Bạch Dương được Trần Thi Hàm đẩy ra ngoài, nghe được tiếng bước chân phía sau, lúc này mới kinh ngạc mở miệng: “Anh cũng ở †ầng này?”
Đây là tâng của phòng thương vụ.
Anh muốn ở thì cũng nên ở trong phòng tổng thống mới đúng chứ?
Phó Kình Hiên biết trong lòng Bạch Dương đang suy nghĩ cái gì, anh mặt không đổi sắc nói: “Phòng tổng thống đều bị người khác đặt hết rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]