Trần Tú Chi vẫn bị giam trong phòng thẩm vấn, cảnh sát chuẩn bị giam cô ta hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa còn không cho ăn chỉ cho cô ta uống nước, không thể ngủ, còn phải dùng ánh sáng mạnh chiếu xạ, là để chèn ép tinh thần của cô ta, làm cho cô ta chịu không nổi mà thành thật khai báo.
Nhưng bây giờ đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, rõ ràng rạng thái tinh thân của Trần Tú Chi đã rất uể oải, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng không chịu khai ra, chuyện này làm cho phía cảnh sát vô cùng đau đầu.
Dù sao loại người cứng miệng giống như này bọn họ cũng gặp rất ít, bình thường đều là loại người tội ác tày trời bởi vì có quá nhiều liên quan mới có thể cứng miệng như thế này.
Nhưng còn Trần Tú Chi này chỉ là một công dân bình thường, hơn nữa cũng phạm sai lầm nhỏ, nhưng lại cứng miệng như thế, thật sự làm cho người ta không biết làm thế nào.
“Cô chính là Trân Tú Chi!” Bạch Dương được Lục Khởi đẩy vào phòng thẩm vấn, Lục Khởi đã nhỏ giọng nói cho cô biết, Trần Tú Chi đang ở đối diện cô.
Vì vậy, ngay cả khi cô không thể nhìn thấy thì “Ánh mắt” của cô cũng nhìn chính xác vào khuôn mặt của Trần Tú Chỉ.
Lúc này, Trần Tú Chỉ đang ở trong tình trạng kiệt sức, đầu vừa choáng vừa đau, đến mức muốn nổ tung.
Cô ta nằm sấp xuống bàn thẩm vấn, cố gắng mở mắt nhìn bốn người đối diện.
Cô ta không biết ba người đàn ông kia, nhưng cô ta biết người phụ nữ ngồi trên xe lăn, người mà hỏi cô ta có phải Trần Tú Chỉ hay không.
Nói một cách chính xác thì cô ta đã nhìn thấy người phụ nữ này trong bức hình mà người kia đưa cho cô ta.
Trần Tú Chi thở khó khăn, trả lời: “Tôi biết cô tới đây làm gì, nhưng các người đừng hy vọng gì, tôi sẽ không nói gì hết.”
Nếu nói ra, chắc chắn người kia sẽ không cứu con trai cô ta.
Con trai cô ta chính là người thân duy nhất của cô ta, cô ta không muốn chỉ vì không có tiên mà không có cách chữa trị, cho nên người đó phải cứu con trai cô †a.
Mặc dù đứa nhỏ đó không hề biết đến sự tồn tại của mẹ mình.
Bạch Dương nghe Trần Tú Chỉ nói vậy cũng bất giác cau mày.
Cô còn chưa hỏi thì người này đã nói là không nói, cảm giác này thật khiến người khác khó chịu.
Bạch Dương cấu tay vịn của xe lăn, đè nén lửa giận trong lòng xuống, hỏi lại một lần nữa: “Cô không nói đúng không? Cô nên biết, chỉ cần cô nói ra, tội của cô sẽ được giảm nhẹ, nhưng nếu không nói, tội càng thêm nặng.”
“Tôi biết, không vấn đề gì cả, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nói.” Trần Tú Chi nở một nụ cười mặc kệ sự đời, nụ cười đau khổ và chua chát.
Bạch Dương vừa kìm nén cơn giận, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Phó Kình Hiên nhận ra cô bắt đầu mất bình tĩnh, anh nhẹ nhàng để tay lên vai cô, ân cần nói: ‘Được rồi, em đừng kích động, hít thở sâu vào, điều hòa tâm trạng một chút.”
Bạch Dương cũng biết nếu mình không bình tĩnh thì sẽ có hậu quả gì, cô cũng không thèm để ý đến việc anh chạm tay vào người mình, nhắm mắt lại, hít thở sâu.
Lục Khởi thấy Phó Kình Hiên đang để tay lên vai Bạch Dương, lập tức trừng mắt nói: “Này, Phó Kình Hiên, lấy cái móng vuốt của anh ra khỏi người cục cưng của tôi mau lên, đừng có thừa cơ hội đụng chạm như vậy chứ.”
Nói xong anh ta định bước tới lấy tay Phó Kình Hiên ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]