Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng của mình lên một cách lạnh lùng: “Nếu ông ta nói, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra xem năm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy thì chuyện ông ta vì muốn mở rộng Tam Thịnh mà dùng kế đánh cắp nghiên cứu mới nhất của Thiên Thịnh, còn ép chết một nhân viên nghiên cứu cũng sẽ bị bại lộ. Việc này sẽ không có lợi cho ông ta, bởi vì trong mắt người ngoài, Cố Mạn Tình vẫn bình an vô sự, nhưng nhân viên nghiên cứu đó thì đã chết.”
“Thì ra là như vậy.” Trợ lý Trương gật đầu một cái.
Đúng là như vậy, giống như Phó Kình Hiên nói, Cố Việt Bân không có ý trả lời thành thật ngoại trừ việc tỏ ra vô cùng căm thù.
Ông ta chỉ nói mấy câu đại loại như: “Quên đi, chuyện cũng trải qua hai mươi mấy năm rồi, không đề cập đến cũng được, hung thủ bắt cóc con gái lớn của tôi cũng đã chết.”
“Đã chết?” Các phóng viên sửng sốt.
Cố Việt Bân gật đầu: ‘Đúng vậy, đã chết, chỉ có nổi oán hận của tôi vẫn mãi mãi không quên, hung thủ đã chết, nhưng con gái của hung thủ vẫn còn sống, nợ ba con trả, tôi tin tưởng chắc chắn con gái ông ta sẽ chịu quả báo!”
Nghe thấy ông ta nói như vậy, Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Đúng! Tôi cũng muốn nhìn xem, tôi với ông, ai là người sẽ gặp quả báo.”
Thật sự thì ba không nên bắt Cố Mạn Tình và ném xuống sông.
Nhưng nguyên nhân của chuyện này cũng là do Cố Việt Bân gây ra, nếu như Cố Việt Bân không ăn cắp kỹ thuật nghiên cứu, còn ép chết nhân viên nghiên cứu, ba sẽ không làm như vậy!
Với lại, ba cũng không cố tình hại chết Cố Mạn Tình, Cố Mạn Tình thật vẫn đang sống ở một nơi nào đó.
Bây giờ Cố Việt Bân đổ tất cả mọi thứ lên đầu ba và cô, đúng là không biết xấu hổi Có điều Bạch Dương vẫn có thể thở phào vì Cố Việt Bân không nói tên của người bắt Cố Mạn Tình ra. Nếu không cô cũng không dám tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra với mình sau đó.
Bởi vì khi Cố Việt Bân nhắn đến hai mươi sáu năm trước, cô cũng lo lắng rằng ông ta sẽ nói ra.
Nhưng bây giờ cô cũng yên tâm rồi.
Tại buổi họp báo, hình như phóng viên vẫn chưa có ý định từ bỏ khi Cố Việt Bân trả lời xong, dù sao thì câu trả lời này cũng khiến người khác tò mò, nhưng không thể hiểu được một cách rõ ràng, điều này khiến người khác phát điên.
Vì vậy lại hỏi: “Cố tổng, cuối cùng thì tên hung thủ đó chết như thế nào? Tại sao hai mươi sáu năm trước lại muốn bắt cóc con gái của ông, có nguyên nhân gì trong chuyện này không?”
Cố Việt Bân cau mày, giọng nói cứng rắn hơn: “Đây là chuyện đau buồn của tôi, †ôi sẽ không trả lời, với lại bây giờ tôi cũng mệt rồi, những chuyện cần nói tôi cũng đã nói rồi, buổi họp báo hôm nay dừng tại đây. Ngoài ra nói thêm câu nữa, chuyện gia đình chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Cố Tử Yên, Cố Tử Yên đã không còn là người nhà của nhà họ Cố, hi vọng mọi người không trút sự bất mãn của mình với Cố Tử Yên lên nhà họ Cố và Tam Thịnh, cảm ơn mọi người.”
Nói xong ông ta bỏ micro xuống, cúi người một góc chín mươi độ trước ống kính, thành thật cảm ơn.
Tiếng đập phá trong vòng trực tiếp vang lên.
“Chắc chắn rồi, Cố Tử Yên là Cố Tử Yên, nhà họ Gố là nhà họ Cố, chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến nhà họ Cố và Tam Thịnh đâu, Cố tổng yên tâm!”
“Không sai không sai, bây giờ chúng tôi đã biết Cố Tử Yên là người như thế nào rồi, cô ta xấu xa, chắc do gen của ba mẹ cô †a cũng không tốt. Cố tổng nuôi cô ta lớn như vậy, cuối cùng lại bị cô ta hại cho thê thảm, tôi đồng tình với Cố tổng còn không kịp, sao có thể chống lại Cố tổng với Tam Thịnh được.”
“Đồng quan điểm.”
“Kim cương quan điểm”
Nhìn thấy những người đó đồng thanh với nhau, Cố Tử Yên tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]