Khu khám bệnh của bệnh viện này có cửa trước cửa sau.
Hứa Vãn Hà đi vào từ cửa trước, Mạc Mặc chạy ra cửa sau, ra sau chính là khu nội trú của bệnh viện, ra sau nữa là tiểu khu riêng của bệnh viện, đường đi rất gồ ghề.
Hứa Vãn Hà đuổi theo gần 10 phút thì cảm thấy hơi sai sai.
Dù sao lúc trước cũng đã đuổi theo một lần rồi, đã biết tốc độ của tên nhóc này, nhưng lần này lại không giống vậy, đuổi theo có chút không kịp.
Người đang ở trước mắt, bảo toàn khoảng cách chừng 1m, vươn tay ra, vẫn còn hơi ngắn, với không tới, đưa chân ngoắc lại, còn sợ chưa ngoắc được đã té sấp mặt.
Nhớ tới chân, Hứa Vãn Hà mới có chút ý thức đau chân.
Cũng may không ảnh hưởng tới sự phát huy lắm.
Nhớ lúc trước mình máu me đầy mặt, hơn nữa còn chạy cực nhanh ra 10 con phố, vẫn làm mấy anh em chạy xe đạp theo sau muốn chém hắn mệt muốn xỉu.
Người này là cái thá gì?
Hai người cứ như vậy trước mắt mọi người, từ bệnh viện chạy vào tới tiểu khu.
Mạc Mặc lúc đầu vẫn còn ổn, nhưng sau khi qua 400m liền hơi trầy trật, tốc độ giảm tuột dốc, muốn quay đầu nhìn hắn có đuổi kịp không, kết quả không chú ý chút đã bị Hứa Vãn Hà bám vào cổ áo từ phía sau, lảo đảo một phát ngã xuống đất.
Hứa Vãn Hà bước lên đạp một cước, vết thương ở chân rách ra, đau âm ỉ.
Phản ứng của Mạc Mặc cũng không chậm, trở mình dưới đất, một đạp này trúng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686726/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.