Kết quả Dương Mặc Thư thật sự bị người ta lôi từ phòng bệnh ra ngoài.
Bánh xé rơi đầy dưới đất.
Bởi vì mới vừa lau xong, nền gạch vừa ướt vừa lạnh, Dương Mặc Thư toàn thân dính đầy nước, vô cùng thảm hại.
Cửa phòng 250 đóng ầm một tiếng, Dương Mặc Thư từ dưới đất bò dậy, không nổi giận, chỉ xoay người đi tìm bác sĩ Vương.
Gương mặt bác sĩ Vương tỏ vẻ không tin, “Tỉnh rồi à? Thật không vậy?”
Dương Mặc Thư cầm khăn giấy cúi đầu lau quần áo, “Thật, mới vừa tỉnh lại đã kêu người động tay với bác sĩ xoa bóp miễn phí cho anh ta rồi, phiền anh điều trị lại cho anh ta.”
Bác sĩ Vương nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu, liền tới vỗ vai cậu, an ủi mấy câu sau đó dẫn người qua đó kiểm tra.
Mấy ngày nay, phòng 250 trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong bệnh viện, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng tụm lại bàn tán chuyện người thực vật phòng 250 tỉnh lại.
Dương Mặc Thư không qua phòng bệnh đó nữa, cũng không đi nghe ngóng người ta bàn tán.
Vẫn như trước mỗi ngày theo sau bác sĩ đi thực tập, thỉnh thoảng rảnh rỗi, thì làm ổ trên bàn làm việc ăn một chút gì đó, đọc sách.
Có một ngày Dương Mặc Thư đang đứng bên cửa sổ ăn bánh mì, nhìn thấy ở dưới lầu mười mấy người vây quanh một chiếc xe lăn từ cửa khu nội trú bệnh viện đi ra, người ngồi trên xe lăn không thấy rõ mặt, tóc hơi dài, che khuất tai.
Nhưng Dương Mặc Thư liếc mắt một cái cũng có thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nong-ma-an/1686691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.