Vô duyên đối mặt bất tương phùng
-Con...đã biết rồi?_Cố gắng để ko hét lên một cách kinh ngạc như khi nhìn thấy phải một con chuột gặm đuôi con mèo tả tơi, Hàn phu nhân lặng người đi khi kẻ kia ko câu nệ mà gật đầu cái rụp đầy khí thế, lòng ko khỏi chỉ tay hếch mặt lên trời mà hét to một tiếng hỏi tội.
Ông trời sao vô lí quá đỗi, người cần phải có lòng tin nhất, đáng ra phải tin nhất lại ko hề nể tình máu mủ ruột già, nửa điều đều dùng người thử con, còn kẻ có thể ko tin tưởng, được quyền ko cần một mực phải tin thì trối sống trối chết đặt niềm tin cao lên tít mù mây xanh, khiến kẻ làm mẹ, kẻ đã sinh thành nên cái đứa ngu ngờ khờ khạo ko rõ gian gian chỗ nào kia phải hổ thẹn, ko biết giấu mặt giấu mũi ở đâu cho kì.
Ngập tràn niềm yêu thương vô bờ bến và sự cảm kích cháy bừng như nổ mìn thời chiến trong đôi mắt ươn ướt nước, Hàn phu nhân say đắm mê mệt, long lanh nhìn thằng con rể báu mà mình đã đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ trước mặt, lòng dấy lên nỗi tự hào ko biết thẹn về tài năng nhìn người thiên bẩm ko ai bì của bản thân. Đồng thời, bà ko ngần ngại ném ánh nhìn sắc hơn dao như muốn xẻo thịt, lột da ông chồng "thân yêu đáng mến" luôn cho bản thân là tài giỏi, là hơn người.
-Xin lỗi! Mẹ ko ngờ ông ấy lại có thể nghĩ ra chuyện đó, nếu biết, có lẽ mẹ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nhan-di-cau-yeu-toi-phai-ko/2392879/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.