-Mệt...hộc...muốn...hộc...chết!_Ngửa cổ lên trời phẫn uất nhìn trần nhà thưa thớt vài ổ mạng nhện, miệng há thật to đến mức cuống họng trần truồng e lệ bên trong cũng phải miễn cưỡng ộ mặt, Gia Băng uất ức đong đầy tựa nước biển Thái Bình Dương nhăn cái mặt phừng đỏ hét lớn xả xì trét, khiến mấy đôi chim làm tổ trên những tán cây rậm bán kính mấy chục mét gần đó phải nháo nhào bay túa lên trời tán loạn.
Ngậm ngùi nhìn đôi chân tàn tệ bủn rủn như thể sắp nhão thành bột mì đến chuyện ưỡn ngực cong mông đứng dậy mà ko dậy nổi, thảm bại nằm la liệt thành một đống như họ hàng anh em cái bang, đôi tay nhỏ nhắn hồng lên dị thường của Gia Băng sợ hãi bám víu lấy mặt ghế đá lạnh ngắt ở buồng đợi phòng cấp cứu, cố tạo cho mình một điểm tựa vớt vát cái cảnh tượng bần cùng hoá này, nhưng...sự thật phũ phàng như cái càng của con cua.
Người ta nói, có chí thì nên, còn cô thì thấy ngứa da đầu thôi.
Mà căn nguyên, tất cả đều do cô quá ngây thơ, quá trong trắng, quá thuần khiết và quá lương thiện...nên mới bị tiểu nhân hại bày mĩ nam kế *** hại đến tan tành thể xác, tinh thần suy sụp cực độ, sức sống lạc quan ko màng sự đời dồi dào cũng vơi đi hơn phân nửa, để lại khoảng trống cho những chuỗi cảm xúc tệ hại ồ ạt xâm lấn. Chỉ cần lơ đãng thả hồn theo mây một chút, đầu óc cô sẽ như cọng bồ công anh miên mang bay vèo về cảnh tượng đầy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-nhan-di-cau-yeu-toi-phai-ko/2392862/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.