Chương trước
Chương sau
Ăn xong bữa sáng, hai người bí thư Sa và cán bộ Lâm Bình Bình cũng đến, đêm qua, hai người được trụ sở chính cử đến đã đến thành phố Y, hôm qua bí thư Y qua đón bọn Thẩm Thanh Ngọc đã để lại hai người đợi họ.

"Cô Thẩm, anh Triệu và anh Phương còn một tiếng nữa sẽ đến đây, cô xem chúng ta đợi họ đi cùng hay hôm nay chúng ta vào núi trước?"

Vì sự phát triển của trấn Thanh Giang, mấy người bí thư Sa đúng là đã bỏ ra không ít công sức và tiền bạc, bao hết mấy đỉnh núi, trồng cây trong đó, còn cố ý trồng cây trong nhà kính mấy chục mẫu ruộng.

Trồng cây nhà kính đã làm xong, xây dựng nhà máy ở đây thì không cần lo nguyên vật liệu trong mùa đông nữa.

Hơn nữa bọn họ có kỹ thuật trồng cây nhà kính, Vạn Tượng có tiền, hai bên hợp lại, chỉ có tốt hơn.



Thẩm Thanh Ngọc nghe bí thư Sa nói vậy, mỉm cười: "Chúng ta qua đó trước đi."

Bọn Triệu Mặc Danh và Phương Thế Hựu cả đêm qua không ngủ chạy qua đây, cho dù đợi bọn họ thật, Thẩm Thanh Ngọc cũng ngại để họ theo vào núi ngay.

Bí thư Sa gật đầu: "Được, tôi bảo người chuẩn bị xe."

"Vất vả cho bí thư Sa rồi."

Vào núi chỉ có một đoạn đường, ba tiếng mới đến nơi trồng cây, hôm nay còn có tuyết rơi, nhiệt độ trong núi sẽ thấp hơn.

Bí thư Sa nhắc nhở Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam mặc thêm nhiều áo. Có lẽ đêm nay sẽ phải ở trong núi một đêm.

Thẩm Thanh Ngọc mang hẳn cả vali lên, một đoàn người bắt đầu đi vào núi khi trời còn chưa sáng.



Trong xe, bí thư Sa đang giới thiệu phong tục tập quán của trấn Thanh Giang, những năm nay ông ta luôn muốn phát triển ngành du lịch ở trấn Thanh Giang.

Nhưng ngặt nỗi trấn Thanh Giang thật sự quá nghèo, nơi đẹp không ít nhưng đường khó đi, vì thế những năm nay vẫn luôn chưa tìm được lối ra khác. Bây giờ gặp Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc là người quyết định, vừa nói chuyện, bí thư Sa phát hiện bản chất Thẩm Thanh Ngọc cũng là một người làm ăn, nhưng rõ ràng cô tốt hơn nhiều so với những người từng đến trước đây.

Bí thư Sa đương nhiên không nhịn được mà nói thêm vài câu, Thẩm Thanh Ngọc nghe, đôi lúc đáp lại vài câu, phần lớn đều là bí thư Sa nói.

Cán bộ Lâm Bình Bình đang lái xe nhưng nói đến phong tục tập quán của trấn Thanh Giang, anh ta cũng hơi kích động: "Giám đốc Thẩm, không giấu gì cô, trấn Thanh Giang chúng tôi đúng là nghèo thật nhưng cảnh đẹp khỏi chê, một năm bốn mùa đều có cảnh đẹp. Cô đừng nhìn hôm nay nơi đâu cũng tiêu điều, đợi đến mùa xuân, vạn vật sinh sôi, núi Nương Tử đó, đúng là tuyệt vời!"

"Nhắc đến núi Nương Tử, trong đó có một thôn làng bỏ hoang. Mấy năm trước có người thuê xe tự lái đến đó chơi, còn hỏi chúng tôi nơi đó tốt như vậy, sao không tu sửa lại làm thành địa điểm du lịch!"

Lâm Bình Bình nói đến chỗ hưng phấn thì bớt đi rất nhiều dè dặt, anh ta rất thân thiết với bí thư Sa, trong lời nói cũng ít đi khoảng cách cấp trên cấp dưới: "Bí thư Sa, có phải ông còn đi chụp ảnh không, đưa ảnh cho giám đốc Thẩm xem đi!"

Bí thư Sa lấy điện thoại ra thật, tìm ảnh cho Thẩm Thanh Ngọc xem.

Ảnh chụp vào ngày mưa, nhìn ra toàn cảnh, một mảng xanh tươi, vị trí của thôn làng bỏ hoang cũng nằm trong đó, cảnh sắc đúng là rất đẹp, nhưng chỉ dựa vào điểm này mà muốn phát triển du lịch, cũng là một chuyện viễn vông.

"Đẹp."

Cô cười nói, cũng không tỏ thêm ý gì nữa.

Thấy thái độ của Thẩm Thanh Ngọc không hào hứng gì lắm, mấy người bí thư Sa cũng hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng đã thu lại tâm trạng, nói đến chuyện trồng cây trong nhà kính.

Cả đường không khí của mấy người trong xe rất hoà hợp, thoáng chốc, xe đã đến nơi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.