Nụ cười của Phó Ngọc Hải thu lại một chút, âm cuối của một chữ này lúc nói liền bị anh ngân dài ra cả đoạn, hoàn toàn bộc lộ một chút đáng thương cùng với tủi thân.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, không khỏi nở nụ cười: “Đáng đời anh lắm.”
Phó Ngọc Hải nhìn nụ cười trên gương mặt cô, trong lòng cảm thấy hơi ấm lên, không nói thêm gì nữa, chỉ giương đôi mắt hoa đào đang đong đầy sự vui vẻ mà nhìn cô. Thẩm Thanh Ngọc nhận thấy có gì đó không ổn, hơi quay mặt đi nhìn về nơi khác: “Đã hơn mười hai giờ đêm rồi, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi thôi, cậu Phó à.”
Ánh mắt Phó Ngọc Hải chuyển động một chút: “Chuyện buổi tối hôm nay, em định giải quyết như thế nào?”
Mấy người đó đã thành thật khai nhận ở đồn cảnh sát rồi. Mặc dù người mà bọn họ đang nói đến dường như không phải là Bạc Minh Tâm, nhưng trong chuyện này, Thẩm Thanh Ngọc không cần nhờ người đi điều tra cũng có thể chắc chắn rằng Bạc Minh Tâm chính là kẻ đứng sau bức màn.
Cô và Bạc Minh Tâm đã làm chị em trong vòng ba năm, tính khí của Bạc Minh Tâm tồi tệ như thế nào, Thẩm Thanh Ngọc là người đã biết rõ ràng từ lâu.
Bạc Minh Tâm là người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, không hề kém cạnh hơn ông cụ Bạc một chút nào, nhưng cô ta lại không có khả năng giả vờ cao siêu như ông cụ Bạc, vì vậy tính khí của cô ta chỉ chạm nhẹ một cái thôi thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569916/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.