Cô vừa nói xong liền cởi áo khoác bên ngoài ném đi, đám người nọ mất cảnh giác nên bị áo khoác của Thẩm Thanh Ngọc quất vào mặt, chỉ biết thở hổn hển vì đau.
Phó Ngọc Hải nhân lúc này cướp lấy hai cây gậy bóng chày từ tay hai người trong đám người bọn họ rồi nhanh chóng đưa một cây cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc đã tập luyện Taekwondo và Tán đả từ khi học cấp hai, thời học Trung học cũng đã từng động tay động chân với người khác không ít lần mà lớn lên. Sau đó, lên đại học lại tập Muay Thái hết bốn năm, kinh nghiệm thực tế lẫn lý thuyết cô đều có cả.
Phó Ngọc Hải cũng bắt đầu luyện đấu kiếm và kick boxing từ khi học cấp hai, năm tên côn đồ đã bị cả cô và Phó Ngọc Hải đánh cho tơi tả một cách dễ dàng.
Không tới vài phút, cả năm người đều bị đánh gục xuống đất không ngóc đầu nổi.
Khi cảnh sát đến, năm người liền chạy đến trốn ngay phía sau lưng cảnh sát, lúc này Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải mới buông cây gậy bóng chày trong tay mình ra.
Bởi vì vết thương bên ngoài trên cơ thể của năm người bọn họ trông hơi kinh khủng, nên lúc đầu cảnh sát vẫn không thể nhận ra được rốt cuộc là ai đã gọi cảnh sát.
“Bọn họ uy hiếp chúng tôi trước, sau đó chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi.”
Phó Ngọc Hải lại nhặt áo khoác đang nằm trên mặt đất của Thẩm Thanh Ngọc, sau đó giơ mu bàn tay bị thương ra trước mặt cảnh sát: “Bọn họ còn mang theo cả dao, muốn hủy đi khuôn mặt của bạn gái tôi.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy những lời anh nói, hơi nhướng mày, cười nửa miệng nhìn anh.
Phó Ngọc Hải nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười mỉm, bên trong đôi mắt đào hoa đen láy bừng sáng như những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời.
“Được rồi, vậy thì đi cùng chúng tôi về đồn lập biên bản trước đã.”
“Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, lấy điện thoại di động ra, định gọi Phó Ngọc Lam qua đây để xử lý chiếc xe bị xì hơi.
“Để tôi nhờ thư ký Dương đến đây cho, đêm hôm gọi thư ký Phó qua đây cũng không tốt cho lắm.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy lời anh nói cũng có lý.
Sau khi Phó Ngọc Hải gọi điện thoại xong, cả hai đi theo xe cảnh sát trở về đồn.
Những tên côn đồ đó mới đầu còn sống chết khăng khăng khai rằng là do bọn chúng nhất thời nảy sinh ác ý, không ai sai bảo bọn chúng hết, vì thế Phó Ngọc Hải lạnh lùng cười hỏi lại một câu, lúc này có người không chịu đựng được nữa, khóc rống lên khai rằng có người đã cho bọn họ một khoản tiền, bảo bọn chúng hù dọa Thẩm Thanh Ngọc một chút, rồi sau đó hủy đi dung mạo của Thẩm Thanh Ngọc.
Nghe vậy, cảnh sát lập tức đập bàn nói: "Đánh người là vi phạm pháp luật. Đã vậy mấy người còn muốn hủy hoại gương mặt của cô Thẩm nữa."
Lời nói của cảnh sát đã dọa cả bọn sợ mất mật một phen, sau đó lại có hai người nữa không nhịn được mà khai nhận.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải rời khỏi đồn cảnh sát đã là mười một giờ tối, thư ký của Phó Ngọc Hải, Dương Vũ Phàm, đã đợi ở cổng đồn cảnh sát từ sớm: "Tổng giám đốc Phó, cô Thẩm."
Dương Vũ Phàm nhìn thấy Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc đang đứng đó cùng nhau, hai mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô.
Phó Ngọc Hải theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc lâu như vậy, gần đây có vẻ như có dấu hiệu thành công rồi, chưa kể đêm qua còn ở bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay hai người lại cùng nhau giải quyết khó khăn, đoán chắc là tổng giám đốc Phó của anh ấy có lẽ sẽ đạt được nguyện vọng của mình sớm thôi.
Nhưng một giây tiếp theo, Dương Vũ Phàm nhìn thấy bàn tay bị thương đang được quấn bằng khăn lụa của Phó Ngọc Hải: “Tổng giám đốc Phó, tay của anh bị thương rồi, có cần phải đi bệnh viện không?”
Phó Ngọc Hải liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Không cần đâu, mau đưa cô Thẩm về đi.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe được những lời anh nói liền giơ tay ấn mạnh lên mu bàn tay bị thương của anh khiến cho Phó Ngọc Hải phải bật thốt lên tiếng rên rỉ vì bị đau.
Cô nhìn anh cười tủm tỉm: “Thật sự không cần đi bệnh viện hay sao?"
"Đau lòng à?"
Anh đột nhiên cúi đầu, vừa mở miệng, hơi thở nóng bỏng liền phả vào bên tai của Thẩm Thanh Ngọc.
Toàn thân Thẩm Thanh Ngọc liền trở nên cứng đờ, nghe thấy tiếng cười trầm khàn từ người đàn ông, cô chỉ cảm thấy trên má hơi nóng lên.
Phó Ngọc Hải nhìn đủ rồi mới nói tiếp: "Không nhất thiết phải đến bệnh viện đâu, nếu cô Thẩm cảm thấy áy náy thì có thể giúp tôi băng bó là được rồi.”
Anh lui lại rồi, Thẩm Thanh Ngọc mới trở nên trấn tĩnh hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy anh thì bỗng nhiên nở nụ cười: "Phó Ngọc Hải, anh đúng là càng ngày càng không biết chữ “đủ” phải viết như thế nào rồi."
Anh ngả người tựa ra sau, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mang theo chút lười biếng cùng ý tứ đùa giỡn: "Đây đều không phải là do cô Thẩm cho phép hay sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]