Khi Thẩm Thanh Ngọc nói câu này, giọng nói vẫn đều đều như ánh mắt cô đang nhìn Bạc Minh Thành, ngoài sự lạnh lẽo thì không còn gì cả.
Có người nói, chuyện trong quá khứ cứ để nó qua đi.
Nhưng đối với Thẩm Thanh Ngọc, cho dù cô còn yêu Bạc Minh Thành hay không, những tổn thương từng phải chịu không thể lành lại được.
Chuyện đêm đó đến bây giờ vẫn còn ở trước mắt cô, mưa nửa đêm lạnh thế nào thì lòng cô lạnh thế đấy.
Bạc Minh Thành đang nói đến lương tâm với cô?
Nực cười, nói đến lương tâm, ai mà bì được với anh ta.
Cô không muốn nói gì với Bạc Minh Thành nữa, bây giờ nhìn thấy Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc đã tâm lặng như nước.
Cô nói muốn từ bỏ người đàn ông này, cô thật sự từ bỏ rồi.
Lần này, Bạc Minh Thành cũng không dám ngăn Thẩm Thanh Ngọc lại nữa.
Anh ta đứng đó, nhớ lại đêm của một năm trước.
Nực cười là, bên ngoài đột nhiên loé lên một tia chớp, mưa xối xả nói mưa là mưa, như anh ép Thẩm Thanh Ngọc quỳ ở từ đường nhà họ Bạc vào đêm tối năm đó.
Cách hơn một năm, anh ta còn nhớ sáng sớm hôm đó, anh ta đi đến cửa từ đường, Thẩm Thanh Ngọc nhếch nhác quỳ bên ngoài từ đường, người cô toàn là nước mưa, ngẩng lên là gương mặt trắng như váng sữa, đôi mắt hạnh ngày thường linh động chỉ còn lại sự suy sụp nhưng cho dù như vậy, nơi sâu nhất trong mắt cô vẫn còn sự cố chấp.
Anh ta nhớ lại câu "Biết sai chưa" nực cười của mình, nhớ lại câu "Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn đi" của cô lúc run rẩy nhưng vẫn kiên quyết nói ra.
Cách một năm, bây giờ anh ta nhớ lại, mới ngỡ ngàng phát hiện, thì ra bắt đầu từ khi hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc đã quyết định không yêu anh ta nữa.
Sự thật này khiến cho Bạc Minh Thành bị đả kích, nước mưa bị gió thổi đến tạt vào mặt lạnh đến thấu xương.
Bạc Minh Thành nhìn màn mưa đó, không những không lùi lại mà còn đi vào.
Phút chốc, nước mưa lạnh lẽo nuốt chửng anh ta, anh ra đứng đó, đột nhiên hiểu ra sự tuyệt vọng của Thẩm Thanh Ngọc vào hôm quỳ ở từ đường.
Cũng đột nhiên hiểu ra câu nói đó của Thẩm Thanh Ngọc: "Nói tới lương tâm, không ai bì được Bạc Minh Thành anh."
Có nhân viên y tế phát hiện được hành động tự ngược của Bạc Minh Thành, lớn tiếng trách mắng ra ngoài kéo người vào.
Nhân viên y tế tức giận, nửa đêm hôm lại có một bệnh nhân tâm thần tự ngược chạy ra dầm mưa.
Bệnh viện đêm khuya rất yên tĩnh, giọng trách mắng của nhân viên y tế vang lên khắp sảnh.
Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải trên thang cuốn nghe rất rõ, Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành dầm mưa ướt cả người, khoé mắt anh loé lên nụ cười lạnh lùng.
Anh không ngờ Bạc Minh Thành cũng biết dùng khổ nhục kế.
Bạc Minh Thành đứng giữa sảnh cực kỳ nhếch nhác, cả người đều là nước mưa, tay áo và ống quần đều nhỏ nước, băng gạc trên đẩy và tay cũng thấm đẫm nước, anh ta cúi đầu, cả người như con mãnh thú thua trận, trông rất đáng thương.
Kết quả kiểm tra của Phó Ngọc Hải có rất nhanh, não chấn động nhẹ, tay và chân có vết trầy xước, nhưng không có vết thương nghiêm trọng, ngoài ra không có gì đáng ngại.
So với anh, trông Bạc Minh Thành đúng là nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hiện trường tai nạn Phó Ngọc Hải chọn giải quyết riêng, Bạc Minh Thành có ý đồ muốn tông anh không không quan trọng, quan trọng là anh đã gọi Thẩm Thanh Ngọc tới.
Thẩm Thanh Ngọc tới rồi.
Đây mới là trọng tâm.
So với Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải không quan tâm đến người khác.
Anh biết Bạc Minh Thành cũng đang đánh cược giống mình, nhưng rõ ràng, lần này, Bạc Minh Thành thua rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]