Chương trước
Chương sau
Bạc Minh Tâm tiến nhanh thêm mấy bước tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc. Khi thấy rõ người, vẻ mặt cô ta hết trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng: "Cô, cô nghe lén chúng tôi nói chuyện!"

Thẩm Thanh Ngọc không chịu nổi một nỗi oan lớn như vậy. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạc Minh Tâm một cái: "Cô Bạc đừng nên nói lung tung. Tôi đã đứng ở nơi này hơn mười phút rồi."

Sao Bạc Minh Tâm có thể để ý nhiều đạo lý như vậy được nữa chứ. Tưởng tượng đến việc mình tỏ tình với Trần Minh Quang vừa rồi đã bị Thẩm Thanh Ngọc nghe hết toàn bộ, cô ta có cảm giác muốn chết quách đi cho xong.

Cái chuyện tỏ tình này vốn dĩ đã rất xấu hổ và tức giận rồi, cố tình cô ta còn bị Trần Minh Quang từ chối!

Mà tất cả chuyện này đều bị Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy hết!



Mấy ngày nay chuyện hôn lễ và chuyện con riêng của nhà họ Bạc vẫn bị người trong cái vòng tròn này rảnh rỗi đem ra bàn luận. Đi đến chỗ nào Bạc Minh Tâm cũng đều có thể nghe thấy những người đó đang nói đến chuyện của nhà họ Bạc.

Trong mắt cô ta thì tất cả mọi chuyện đều là do Thẩm Thanh Ngọc mà ra!

Trước khi chuyện hôn lễ bị làm ầm lên, Bạc Minh Tâm đã khó chịu rồi, vài lần còn muốn ra tay với Thẩm Thanh Ngọc nhưng cô ta đều nhịn xuống hết. Hôm nay bị Thẩm Thanh Ngọc phá vỡ chuyện mất mặt như vậy, sao Bạc Minh Tâm nhịn nổi nữa chứ.

Trong cái vòng quan hệ này, cô ta vẫn luôn nổi tiếng vì cái thói điêu ngoa kiêu ngạo ngang ngược. E ngại địa vị của nhà họ Bạc nên cũng không ai dám làm gì Bạc Minh Tâm.

Cơn tức giận dâng lên trong lòng Bạc Minh Tâm. Cô ta giơ cái túi xách vỏ sò trên tay lên đập thẳng về phía Thẩm Thanh Ngọc: "Thẩm Thanh Ngọc, cái đồ hèn hạ này!"

Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc tắt lịm ngay tức khắc. Cô nghiêng đầu tránh khỏi cái túi kia. Cái túi không đập được lên người Thẩm Thanh Ngọc nhưng lại đập thẳng vào mặt Bạc Minh Thành vừa đi ra từ trong sảnh lớn tiệc rượu.

Chất liệu gỗ cứng rắn của túi vỏ sò khiến mặt của Bạc Minh Thành bị đập ra một vệt máu

Bạc Minh Tâm nhìn thấy tình huống này thì cứng đờ cả người: "Anh..."

Thẩm Thanh Ngọc cũng ngạc nhiên khi thấy Bạc Minh Thành xông ra từ phía sau một cách trùng hợp như vậy. Cô liếc mắt nhìn vết thương rướm máu trên mặt Bạc Minh Thành rồi lại liếc nhìn Bạc Minh Tâm, sau đó lạnh lùng cười nói: "Thật đúng lúc. Các người có thể giải quyết nội bộ đi nhé."

Nói xong, cô xoay người đi qua bên cạnh Bạc Minh Thành muốn rời đi. Chỉ là vừa đi được mấy bước, Thẩm Thanh Ngọc chợt nhớ tới gì đó nên lại quay đầu liếc nhìn Bạc Minh Tâm: "Cô Bạc, hẳn là cô nên cảm thấy may mắn vì cái túi của cô không đánh trúng tôi đi. Nếu không có thể tôi sẽ cho cô bò từ nơi này ra ngoài đấy."

Lúc nói ra lời này Thẩm Thanh Ngọc rất lạnh nhạt nhưng Bạc Minh Tâm lại nghe ra sự lạnh lùng trong đó.

Cô ta run lên một cái, nhìn theo bóng dáng Thẩm Thanh Ngọc, lần đầu tiên cô ta có suy nghĩ người phụ nữ Thẩm Thanh Ngọc này thật đáng sợ.

Nhưng bây giờ việc càng đáng sợ hơn lại là việc khác. Cô ta dùng túi đập cho mặt Bạc Minh Thành chảy máu!

Bạc Minh Tâm khóc òa lên: "Anh, em không cố ý đâu."

Vất vả lắm Bạc Minh Thành mới tìm được Thẩm Thanh Ngọc, không ngờ lại bị Bạc Minh Tâm đập cho một cái túi.

Máu chảy xuống sườn mặt nên anh ta nâng tay lên quệt qua một cái. Nhìn thấy máu đỏ tươi, vẻ mặt Bạc Minh Thành trở nên u ám.

Nếu vừa rồi Thẩm Thanh Ngọc không né ra thì cái túi này sẽ đập thẳng lên mặt Thẩm Thanh Ngọc.

Anh ta nhìn Bạc Minh Tâm, trong con ngươi đen láy phủ đầy áp lực: "Có phải gia pháp lần trước còn chưa đủ không?"

Vừa nghe thấy hai chữ "gia pháp", cả người Bạc Minh Tâm đã mềm nhũn ra, dựa luôn vào cột La Mã phía sau: "Em, em không biết anh đi tới..."

"Bạc Minh Tâm, quả nhiên em chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đòn. Theo anh về nhà!"

"Em không muốn, em không muốn!"

"Em có giỏi thì cả đời này đừng về nữa!"

Buổi tối hôm đó, mỗi khi người giúp việc của nhà họ Bạc nhớ lại đều cảm thấy sợ hãi. Bạc Minh Thành kéo Bạc Minh Tâm vào từ đường như con quỷ từ địa ngục bước ra. Dù cho Bạc Minh Tâm có cầu xin thế nào, biểu cảm trên mặt anh ta cũng vẫn không hề thả lỏng.

Bạc Minh Tâm lại bị đánh, sau khi đánh xong còn bị phạt quỳ ở từ đường nhà họ Bạc cả một buổi tối.

Ông cụ Bạc nghe thấy chuyện này nhưng cũng lười quan tâm. Gần đây nhà họ Bạc xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác. Bạc Minh Tâm dạy mãi không sửa, muốn dùng gia pháp thì cứ dùng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.